và hình bóng mình trong đôi mắt anh. Hơi thở nóng hổi của anh dường như
phả vào mặt cô.
Lệ Trí Thành yên lặng nhìn cô.
Lâm Thiển hơi đỏ mặt, mở miệng giải thích: “Lệ tổng, chúng ta đến đây
tìm hiểu tình hình, không thể để đối phương phát hiện.”
Kỳ thực Lâm Thiển nghĩ, Trần Tranh là kẻ không từ thủ đoạn, lại thích
cười nhạo người khác. Nếu bị anh ta bắt gặp, chỉ e anh ta sẽ thách thức hay
nói những lời khó nghe. Sao cô có thể để Lệ Trí Thành rơi vào hoàn cảnh
này? Tất nhiên cô cũng không thể nói rõ với anh.
“Ừ.” Anh đáp khẽ, vẻ mặt trầm tĩnh, cũng không biết có nhận ra dụng ý
của cô không. Nhưng bây giờ, điều Lâm Thiển quan tâm hơn cả... là khoảng
cách giữa hai người dường như không thích hợp.
Tay cô vẫn nằm trong tay anh. Lâm Thiên đoán vừa rồi đại khái là phản
ứng tự vệ của Boss, bây giờ Boss vẫn chưa định thần nên quên không
buông tay. Lâm Thiển không tiện rút tay về, trong lòng rất ngại ngùng. Bàn
tay đàn ông to lớn thô ráp nhưng cũng rất ấm áp, cô thậm chí có thể cảm
nhận rõ ràng vết chai mỏng ở lòng bàn tay anh áp trên mu bàn tay mềm mại
của mình.
Một ý nghĩ không liên quan xuất hiện trong đầu Lâm Thiển:
Lúc cởi bỏ
quân phục và khoác bộ comple, anh thật sự giống công tử nhà giàu. Nhưng
bàn tay anh tương đối lớn và thô ráp, quả nhiên về bản chất anh vẫn là
người đàn ông thật sự.