Ông ta muốn gặp Lệ Trí Thành, đồng thời hỏi dò về lượng tiêu thụ trên
trang chủ cửa hàng Flagship. Lời nói của ông ta bộc lộ ý tứ, không biết cổ
đông có được chia lợi nhuận hay không?
Lâm Thiển lập tức hiểu ý. Ái Đạt ngắc ngoải đã lâu, bây giờ mới bắt đầu
trở mình, những người có lợi ích liên quan tỏ ra quan tâm cũng là lẽ dĩ
nhiên. Lâm Thiển không dám nhận lời ngay. Đoán Lệ Trí Thành sẽ không
chịu gặp cổ đông này, cô chỉ trả lời theo kiểu nước đôi.
Cuộc điện thoại tiếp theo khiến Lâm Thiển khá bất ngờ. Là một giám
đốc kinh doanh ở khu vực Hoa Đông gọi tới. Người này nắm mạng lưới tiêu
thụ của mấy chục cửa hàng thuộc khu vực rộng lớn.
“Trợ lý Lâm, mấy giám đốc khu vực chúng tôi muốn trực tiếp gặp Lệ
tổng.” Anh ta nửa cười nửa không: “Các cửa hàng của chúng tôi vốn đã trì
trệ, bây giờ công ty tổ chức bán hàng trên mạng với giá thấp như vậy, chúng
tôi càng hết cách. Chúng tôi muốn hỏi Lệ tổng giải quyết vấn đề này thế
nào?”
Sau khi cúp máy, Lâm Thiển ghi lại nội dung chính của cuộc điện thoại
vừa rồi, hít một hơi sâu, liếc cánh cửa khép hờ của văn phòng CEO rồi
đứng dậy đi qua bên đó.
Lệ Trí Thành đã ngồi sau bàn làm việc. Nghe tiếng bước chân, anh ngẩng
đầu nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.
Bị anh “chiếu tướng”, mặt Lâm Thiển lại nóng ran. Tệ thật… cô mắng
thầm bản thân, hướng tầm nhìn xuống bờ vai Lệ Trí Thành: “Lệ tổng, vừa
rồi có hai cuộc điện thoại…” Cô đưa tờ giấy đến trước mặt anh, đồng thời
giải thích ngắn gọn. Sau đó, Lâm Thiển ngậm miệng, chờ mệnh lệnh của
anh.