Quả nhiên anh nhướng mắt nhìn Lâm Thiển, miệng mỉm cười.
“Hư là thực, mà thực là hư.” Anh lên tiếng: “Mục tiêu của tôi là Tân Bảo
Thụy, là thị trường to lớn vốn thuộc về Ái Đạt đã bị bọn họ chiếm mất.”
Lâm Thiển hoàn toàn chấn động.
Tân Bảo Thụy là “đầu tàu” nhiều năm qua không ai có thể động tới, lại
được tập đoàn Chúc thị tài chính hùng hậu chống lưng. Vậy mà Lệ Trí
Thành coi bọn họ là mục tiêu, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ nổi da gà.
Cô yên lặng quan sát gương mặt nghiêng bình tĩnh của anh.
Không biết anh to gan đến mức nào?
So với Tân Bảo Thụy, Ái Đạt bây giờ chỉ là con cừu non mới vừa đứng
vững. Liệu Lệ Trí Thành có thể dẫn dắt mọi người, dùng yếu thắng mạnh
như những câu chuyện chiến tranh mang tính chất truyền kỳ?
Ngoài ra vào thời khắc này, anh dễ dàng tiết lộ tâm tư với cô. Đó là vì
anh thật sự không đề phòng cô?
Một ý nghĩ bất chợt vụt qua đầu óc Lâm Thiển: Nếu là vậy, sẽ chẳng còn
gì đáng sợ khi yêu anh.
Tuy nhiên, đây không phải là một ý tưởng ngông cuồng tự đại, bởi Lệ Trí
Thành từ tốn mở miệng: “Đối phó với Tư Mỹ Kỳ, chỉ cần dùng sản phẩm
sẵn có của Ái Đạt và một số chiêu giương đông kích tây là đủ. Nhưng với
Tân Bảo Thụy… Chúng ta phải dùng ‘dao thật súng thật’.”
Anh rút tay ra khỏi thành ghế sau lưng Lâm Thiển, đặt lên đầu gối: “Vì
vậy tôi cần một cây cung dài.”