Nửa tháng sau.
Bây giờ đã là mùa xuân, tuy thời tiết vẫn chưa hết giá lạnh nhưng ánh
nắng vừa chói chang vừa ấm áp.
Buổi trưa, Lâm Thiển đứng bên dưới một khu chung cư cao cấp ở thành
phố Trường Sa
[1]
, nheo mắt nhìn tòa nhà cao tầng màu cà phê sừng sững
trước mặt.
[1] Trường Sa là thủ phủ tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.
Hơn mười thành viên trẻ tuổi của nhóm công tác nhanh chóng cầm phiếu
điều tra, đi thang máy lên tòa nhà. Lâm Thiển cũng rút từ ba lô một tập
phiếu, một túi quà tặng chứa những quyển lịch bàn nhỏ, đáp thang máy lên
tầng trên cùng, rồi từ đó đi gõ cửa từng nhà.
Từ trước đến nay, chỉ có công ty nước, công ty điện lực hay điều tra dân
số mới đến từng hộ gia đình. Vì vậy mỗi khi cô gõ cửa, chủ nhà đều lộ vẻ
nghi hoặc: “Điều tra dân số? Cô ở đâu đến vậy?”
Lâm Thiển luôn nở nụ cười lịch sự: “Chúng tôi từ một doanh nghiệp,
muốn tìm hiểu một chút về người tiêu dùng.” Sau đó, cô đưa quà: “Xin
đừng hiểu nhầm, tôi không phải tiếp thị sản phẩm, chỉ muốn hỏi chị vài câu
đơn giản mà thôi.”
Mặc dù vậy, trong mười người cũng có tới một nửa chau mày, lập tức
đóng cửa: “Tôi không cần.”
Nhưng cũng có người dân vui vẻ phối hợp, chắc là do thấy ngoại hình và
khí chất của Lâm Thiển không tồi, thái độ thân thiện, không giống loại
chuyên đi tiếp thị. Họ nhiệt tình điền phiếu, gặp đối tượng có hứng thú với
ba lô túi xách dã ngoại, còn trò chuyện với cô một lúc.