Lâm Thiển ngước nhìn bầu trời qua rèm cửa sổ, não bộ bắt đầu nghĩ
đông nghĩ tây.
Cô tự nhủ: Trình độ nói năng của mình ngày càng tiến bộ. “Công việc
đơn giản mà khó nhất, cũng chính là công việc có giá trị nhất.” Chậc chậc,
không ngờ mình cũng có thể nghĩ ra câu triết lý này, khiến mọi người há
hốc mồm.
Cô lại nghĩ đến những ý tưởng và phương án mà bản thân và các thành
viên làm ra. Phương án đó như viên ngọc sáng lấp lánh. Trong lòng Lâm
Thiển có chút xúc động không thể kìm nén.
Không rõ phía Lệ Trí Thành tiến triển đến đâu rồi. Cô sẽ mang lại niềm
vui bất ngờ cho anh, anh có biết không?
Cuối cùng ngày mai cũng được về Ái Đạt rồi. Lâm Thiển nằm nghĩ ngợi
một lúc, ngẩng đầu nhìn chiếc mũ lưỡi trai trên tủ đầu giường, con tim lại
xốn xang.
Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn: Ngày mai bọn em về thành phố Lâm.
Tin nhắn gửi một lúc lâu cũng không thấy hồi âm. Lâm Thiển cầm di
động, lăn đi lăn lại trên giường. Có lẽ anh rất bận nên không tiện trả lời.
Nhưng thời gian qua cô nhớ anh biết bao, chắc chắn anh không biết, cũng
không thể ngờ tới.
Tình yêu là một thứ kỳ lạ mà bạn không có cách nào khống chế. Một
tháng trước, cô vẫn còn mâu thuẫn xem có nên làm theo trình tự, nhìn thấu
trái tim của anh trước mới nhận lời yêu anh? Cô nghĩ, là anh thích cô trước,
người thâm hiểm như anh nhất định phải thích cô nhiều hơn mới an toàn.
Thậm chí cô còn có ý nghĩ, tuy Lâm Mạc Thần nói hơi quá, nhưng đúng là