rung động thật sự, anh không thể ngăn cản chuyện này. Ngoài anh ấy ra,
em chẳng cần ai cả, anh… đã… rõ chưa?
Bấm nút gửi tin nhắn, cô cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái, cũng
thấy hơi buồn cười.
Lâm Thiển biết rõ tính anh trai, Lâm Mạc Thần cũng hiểu tính cô. Một
khi cô tỏ thái độ cương quyết, dù trong tương lai anh vẫn còn cứng miệng,
nhưng kể cả Lệ Trí Thành thua cuộc, anh cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, để hai
người ở bên nhau.
Đúng lúc này, điện thoại bíp bíp, thông báo tình trạng của bốn tin nhắn:
“Tin nhắn đã gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:46:32.”
“Tin nhắn đã gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:47:20.”
“Tin nhắn đã gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:50:35.”
“Tin nhắn đã gửi cho Lệ Trí Thành lúc 18:52:40.”
Lâm Thiển liếc qua màn hình, chắc tín hiệu không tốt nên mãi đến giờ
mới nhận được tin báo. Nhưng vừa định bỏ điện thoại sang một bên, cô đột
nhiên bừng tỉnh, vội vàng cầm di động lên xem, sống lưng lạnh toát.
Tất cả đều gửi cho… Lệ Trí Thành?
Cô vội mở mục tin nhắn đã gửi, hai mắt trợn tròn. Không biết có phải
vừa rồi suy nghĩ quá nhập tâm hay điện thoại xảy ra sai sót chỗ nào mà cô
không để ý. Từ tin nhắn dặn anh chú ý an toàn đến tin nhắn “ngoài anh ấy
ra, em chẳng cần ai cả”, cô đều gửi cho một mình Lệ Trí Thành.