không đoàn kết. Lệ Trí Thành nói chung và em gái anh nói riêng có rất
nhiều kẻ thù.
Bởi vì thân phận của anh nên chúng tôi không nhúng tay vào. Nhưng việc
thu mua Ái Đạt rất không thuận lợi nên chúng tôi đành ngầm đồng ý.
Chúng tôi cũng không thể thông báo trước với anh. Tôi cho rằng, chúng tôi
chẳng làm gì sai trái, hy vọn anh có thể công tư phân minh…”
***
Lúc nhận được điện thoại của anh trai, Lâm Thiển đang ngồi trong phòng
khách sạn, dùng khăn mặt lau mái tóc ướt rượt của mình.
Cô vừa mới tắm xong. Đây là một khách sạn nằm ở ngoại ô phía bắc
thành phố, cách tập đoàn Ái Đạt rất xa. Vừa rồi tài xế đã đưa cô và Lệ Trí
Thành đến đây.
Trong một khoảnh khoắc, Lâm Thiển tự giễu bản thân: Không ngờ mình
cũng có ngày có nhà mà không thể về. Bởi vì giới truyền thông bám theo
gắt gao, cũng là để đề phòng kẻ phá rối nên hai người tạm thời không thể
quay về ngôi biệt thự của Lệ Trí Thành cũng như căn hộ thuê của cô.
Cô không biết tình hình này còn kéo dài bao lâu.
Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, khu vực ngoại ô vô cùng tĩnh mịch,
xung quanh như chìm vào giấc ngủ say, chỉ còn lại vài ngọn đèn thưa thớt.
Giọng nói của Lệ Trí Thành, Tiết Minh Đào và Tưởng Viên từ phòng
khách ở bên ngoài truyền qua cánh cửa khép hờ:
“Chúng tôi giải bọn họ đến Cục cảnh sát rồi, tôi đã thông báo với Cục phó
Triệu.”
“Tôi đã giải quyết đám phóng viên.”