Lâm Thiển lập tức báo địa chỉ khách sạn và số phòng co anh trai. Đầu kia
liền vang lên tiếng tút tút, báo hiệu anh đã cúp máy.
Lâm Thiển khóc dở mếu dở. Đến thì đến, cây ngay không sợ chết đứng.
Hơn nữa dù sao cũng là anh trai cô, chắc chắn Lâm Mạc Thần sẽ không để
hai anh em chịu thiệt.
Ôm ý nghĩ như vậy, Lâm Thiển ném điện thoại sang một bên, nằm xuống
giường nghỉ ngơi. Lạ thật đấy, rõ ràng chỉ bị ném trúng vào mặt, tại sao
toàn thân và tinh thần của cô lại mệt mỏi như vậy?
Lâm Thiển đảo mắt một vòng, dừng lại ở chiếc áo sơ mi bỏ trên bàn. Đây
là áo Lệ Trí Thành vừa thay ra. Lúc ở bệnh viện, cô chỉ nghe thấy tiếng đập
bụp bụp. Lên ô tô, cô mới phát hiện, cánh tay, sau lưng Lệ Trí Thành dính
đầy lòng đỏ trứng gà.
Không hiểu tại sao, khi chứng kiến cảnh này, Lâm Thiển còn thấy ấm ức
và phẫn nộ hơn cả khi cô bị ném trúng. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: Sao
bọn họ có thể tấn công anh? Bọn họ không biết anh nỗ lực đến mức nào để
bảo vệ thương hiệu dân tộc.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thiển dội lên cảm giác buồn bực quen
thuộc. Cô xuống giường, cầm áo sơ mi của Lệ Trí Thành đi vào nhà vệ sinh.
Vừa rồi Lệ Trí Thành chỉ tắm qua loa rồi đi bàn công chuyện với mọi
người. Lâm Thiển cũng muốn tham dự nhưng hôm nay cô bị tấn công,
khiến anh hết sức đau lòng. Vì vậy, anh hôn lên trán cô, nói nhỏ: “Anh đi
xử lý, em hãy nghỉ ngơi, ở trong này đừng ra ngoài.”
Bình thường, Lệ Trí Thành không ngăn cô tham gia những buổi thảo luận
về công việc. Vào thời khắc này, Lâm Thiển cảm nhận một cách rõ ràng
khao khát bảo vệ mãnh liệt của anh. Thế là cô mềm lòng, ngoan ngoãn ở lại
phòng ngủ.