THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP - TẬP 2 - Trang 41

Trái tim của Lâm Thiển lâng lâng như không thuộc về bản thân. Cổ họng

khô rát, cô vô thức phối hợp với Lệ Trí Thành, giơ chân để anh cởi hẳn
quần lót, ném sang một bên.

Cuối cùng Lâm Thiển cũng hoàn toàn khỏa thân trước mặt anh. Buổi tối

tháng năm, không khí rõ ràng vẫn hơi giá lạnh nhưng trong phòng như đốt
cháy bởi một ngọn lửa vô hình. Lâm Thiển vừa mong chờ vừa sợ hãi, vừa
thẹn thùng vừa căng thẳng. Thân thể cô tựa hồ bị trúng tà, không thể nhúc
nhích, cũng không dám động đậy.

Nhưng Lệ Trí Thành vẫn tỏ ra điềm tĩnh, anh chống tay xuống giường,

tiếp tục ngắm cô từ trên cao. Sau đó, ánh mắt anh từ từ di chuyển xuống
dưới, dừng lại ở nơi bí ẩn mà anh chưa từng khám phá, đôi mắt ngày càng
tối thẫm.

Lâm Thiển vô cùng ngượng ngùng, vội giơ tay che đi. Nào ngờ phản ứng

của Lệ Trí Thành càng nhanh hơn, anh nắm cổ tay cô ấn xuống giường, bàn
tay còn lại thâm nhập vào khu vườn bí ẩn.

Ngón tay anh vừa chạm vào nơi nhạy cảm, toàn thân Lâm Thiển run rẩy.

Cô bật ra một tiếng kháng cự theo bản năng: “Đừng…” nhưng thân thể vẫn
nằm nguyên một chỗ, bất lực trước sự tấn công của Lệ Trí Thành.

Lâm Thiển cảm thấy bản thân sắp phát điên. Rõ ràng chỉ là ngón tay của

anh, nhưng sao có thể đẩy cô đến ranh giới của sự sụp đổ. Toàn thân cô như
có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang kêu gào đòi giải thoát. Quá trình đó
vừa đau khổ vừa dễ chịu, khó có thể chịu đựng. Lâm Thiển cong người,
muốn trốn tránh, lại vừa muốn chìm đắm, muốn kêu lên lại vừa muốn thốt
ra tiếng nấc nghẹn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.