THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 137

Bốn đứa chúng tôi trong mắt người ngoài thì là đám bạn vô cùng thân

thiết, trong giờ cứ truyền nhau giấy to giấy nhỏ, ngoài giờ học thì chơi cùng
nhau, ngay cả khi đi toilet cũng là cậu chờ tớ, tớ chờ cậu, cùng nhau nghe
những bài hát phổ biến nhất, cùng nhau chơi đùa với nam sinh đẹp trai nhất
lớp, một người bị bắt nạt, bốn người sẽ cùng phản kháng lại, không ít nữ
sinh hâm mộ cái vòng tròn nhỏ hẹp đó của chúng tôi, khát vọng có thể chơi
cùng chúng tôi, nhưng trong lòng mỗi người chúng tôi mới thật sự hiểu,
trong tình bạn xán lạn đó đang cất giấu cái gì.

Tôi dè dặt và vất vả để giữ lấy “tình bạn” của mình, khi ở bên các bạn ấy,

tôi cảm thấy rất mỏi mệt, nhưng nếu không ở bên các bạn ấy, thì tôi sẽ rất
cô đơn.

Tôi vẫn hy vọng cuộc sống ở trường trung học cơ sở này sẽ hoàn toàn

khác với cuộc sống ở trường tiểu học, tôi thật sự đã làm được. Bây giờ tôi
có thể được coi là một trong những nữ sinh năng động nổi bật nhất, có thế
lực nhất trong lớp, cô giáo ngữ văn thích tôi, các bạn nữ trong lớp lấy lòng
tôi, nhưng tôi lại không cảm thấy mình vui vẻ gì.

Lớp tôi có một nam sinh tên Trần Tùng Thanh, cậu ấy chỉ học cùng tôi

hai năm, nhưng cho tới giờ tôi vẫn nhớ kĩ cậu ấy, đơn giản là vì cậu ấy đã
nói với tôi mấy câu.

Có một lần, trong lớp có một nam sinh trên mặt có bớt viết thư tình cho

Lí Sân, bạn ấy xem xong rồi cười hì hì, đưa thư tình cho Lâm Lam, Lâm
Lam vừa xem vừa đọc to lên, các bạn trong lớp cười nghiêng cười ngả, sắc
mặt bạn nam kia thì chuyển từ đỏ sang trắng, rồi từ trắng lại chuyển sang
đỏ, đầu cúi thấp như dính luôn vào mặt bàn.

Nhìn bộ dáng của cậu ấy, ngoài mặt thì tôi cũng cười như mọi người,

nhưng trong lòng lại có cảm giác bi thương mờ mịt, đây là kết quả của
người thích ai đó mà không biết lượng sức mình sao? !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.