THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 176

Theo sức hút của chương trình “Tuổi mười sáu là mùa hoa nở”, cái tên

Hiểu Phỉ ngày càng nổi hơn, không ít nam sinh lớp trên, nam sinh trường
khác đến tìm hiểu về Hiểu Phỉ, viết thư cho cậu ấy, hẹn cậu ấy đi chơi, Hiểu
Phỉ trở thành cô gái trong mộng của rất nhiều nam sinh.

Nếu là cô gái khác, khẳng định sẽ rất hư vinh, có lòng tham vô bờ, nhưng

Hiểu Phỉ lại không thấy vui vẻ chút nào, cấm tôi không được gọi mình là
“Phỉ Nhi”, cậu ấy chẳng quan tâm ai thích mình, cậu ấy chỉ quan tâm
Vương Chinh gần đây làm cái gì, có nữ sinh nào dám đến gần anh chàng
của mình không.

Thật ra, đến lúc đó tôi cũng chưa được nhìn rõ bộ dạng của Vương

Chinh, tuy nhiên, hàng năm cứ gần hết học kỳ hai là trường tôi lại tổ chức
hội diễn văn nghệ, khẳng định có thể nhìn thấy Vương Chinh, tôi cũng có
ch

t hứng thú muốn chiêm ngưỡng xem tay trống có thể chinh phục trái tim

của vô số cô gái kia có bộ dáng gì.

Hội diễn văn nghệ, là một sự kiện rất có ý nghĩa, nói chính xác hơn, đó là

cơ hội để các tuấn nam, mỹ nữ của các khối, các lớp tranh nhau khoe sắc.

Tiết mục của lớp tôi do Lâm Lam phụ trách, về mảng này bạn ấy cũng là

người có tài, làm người ta không thể không phục. Bạn ấy lo từ việc bố trí
vũ đạo đến trang phục diễn, và đã nghĩ ra hai điệu nhảy. Điều nực cười nhất
là, điệu nhảy đầu tiên, bạn ấy có thể mượn trang phục may sẵn, nhưng còn
điệu múa Thái, [1] lại không có trang phục may sẵn, nếu như đi đặt may
theo yêu cầu thì cũng cần số tiền không nhỏ. Chậu châu báu lo lắng đến sắp
bốc hỏa mà vẫn không có cách nào, rồi một này nọ, sau khi Lâm Lam nhìn
chằm chằm lá cờ tổ quốc ở trường học cả buổi, ý tưởng bất ngờ ập tới, nói
với chậu châu báu đi mượn cờ màu của trường học. (Mỗi lần trường có
hoạt động quan trọng, ngoài cờ tổ quốc ra, còn treo những lá cờ màu ở hai
bên)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.