THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 182

Lâm Lam còn không vội thay quần áo đã kéo tay tôi, cùng tôi chen chúc

ra trước đài chờ xem kết quả, giáo viên chủ nhiệm và giáo viên âm nhạc
cho điểm rất cao, hai giám khảo khác cũng cho điểm không thấp, nhưng nữ
nghệ sĩ trong đoàn văn nghệ lại cho điểm rất chênh lệch, Lâm Lam dậm
chân, than thở nói: “Mẹ tớ thật ác quá!”

Tôi kinh ngạc, “Đó là mẹ cậu?” Khó trách Lâm Lam có thiên phú văn

nghệ như vậy, thì ra là con nhà nòi.

“Đúng vậy!”

Tôi an ủi bạn ấy, “Không sao đâu, giám khảo khác cho điểm rất cao mà,

khẳng định có thể đoạt giải. Mẹ cậu làm như vậy, cũng là vì chứng minh
cậu dựa vào năng lực của chính mình, không vì quan hệ mà thiên vị.

Lâm Lam cười cười, cuối cùng cũng có vài phần cao hứng.

Những tiết mục sau đó rốt cuộc là gì, tôi đều không còn tâm trạng xem

nữa, chờ đến lúc nhớ tới Vương Chinh mới vội vã đi hỏi, kết quả người ta
nói cho tôi, năm nay Vương Chinh không thể đại diện lớp tham gia biểu
diễn, bởi vì khi diễn tập, giáo viên chủ nhiệm không thích tiết mục của anh
ấy, nói rằng chủ đề đó không lành mạnh, nên đã bị rớt.

Kết quả cuộc thi được công bố, giải nhất của khối 7 thuộc về tiết mục

độc tấu đàn nhị do Quan Hà biểu diễn, giải nhì thuộc về màn múa Mông Cổ
của lớp 7-8 và điệu múa Thái của lớp tôi, vũ đạo của lớp 7-2 không được
giải gì, Hiểu Phỉ có chút uể oải, có điều cậu ấy còn bất bình thay cho
Vương Chinh nhiều hơn, mắng to giáo viên chủ nhiệm đó đúng là không có
con mắt thẩm mỹ.

Tan cuộc, đám học sinh xung quanh còn đang bàn luận về hội diễn văn

nghệ vừa kết thúc, con gái nói về Trương Tuấn, con trai nói về Quan Hà.
Tôi hoảng hốt, trước mắt lần lượt hiện lên hình ảnh Quan Hà và Trương
Tuấn, cô gái tao nhã uyển chuyển hàm xúc, nét anh tuấn không thể che giấu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.