THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 180

Tôi cảm thấy lòng mình như bị chôn vùi trong hố băng vào ngày đông

giá lạnh nhất, tôi và Trương Tuấn đã sớm là người xa lạ, từ khi Trương
Tuấn lên trung học cơ sở, ngay cả nam sinh cùng khối cũng ít chơi, càng
không cần phải nói đến nữ sinh, nhưng cậu ta lại đối xử với Quan Hà không
giống những người khác.

Tiết mục của lớp 7-8 là một màn múa Mông Cổ, tôi không ngờ Trương

Tuấn cũng tham gia, nhưng nghĩ lại thì có cái gì kì lạ chứ? Hội diễn văn
nghệ vốn là trò chơi của đám tuấn nam, mỹ nữ, Trương Tuấn bây giờ được
rất nhiều nữ sinh bình chọn là nam sinh đẹp trai nhất khối 7, đã sớm không
phải là cậu nhóc với mái tóc con nhím trên đầu mà năm đó tôi nhìn thấy
nữa rồi, giờ cậu ta đã rất nổi tiếng.

Muốn đi, nhưng lại muốn xem, muốn đứng im ở đó, nhưng lại muốn

chạy đi.

Trong lúc do dự, bốn nam sinh và bốn nữ sinh của lớp 7-8 đã chạy lên

đài từ lúc nào. Giữa những lời ca tiếng nhạc Mông Cổ, họ vừa múa vừa hát.
Con trai mạnh mẽ, con gái dịu dàng nhiệt tình.

Thế mà trước giờ tôi không biết Trương Tuấn cũng có tế bào văn nghệ,

cậu còn múa đầu trong đám con trai, nhảy rất ăn ý với một bạn gái xinh đẹp
đầu gắn đầy châu ngọc, khi thì là con tuấn mã ngông cuồng bay nhảy trên
thảo nguyên, khi thì là con đại bàng hung mãnh bay lượn trên trời cao trong
xanh.

Cậu ngồi xổm xuống, thân mình hơi nghiêng về trước, hai chân thay

phiên nhau bắt chước tư thế nhảy chồm lên của con ngựa, cứ thế tiến về
phía trước, thấy cậu sắp đến gần chỗ mình đứng, tôi lập tức xoay người
bước đi, vội vàng nhảy lên góc đài, vén màn lên, đi vào trong tìm đám Lâm
Lam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.