Anh thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, đối với mẹ anh mà nói, chút bận rộn
trong cuộc s
ng có thể quên đi những chuyện không vui.”
Ô Tặc nghe được đoạn đối thoại của chúng tôi, hoàn toàn không thể hiểu
nổi, la hét nói: “Nhưng bây giờ em có thể nuôi sống bản thân mình rồi, sao
còn để mẹ em phải kiếm tiền vất vả như thế? Cô ấy may găng tay cả ngày
cũng không đủ tiền hát một bài hát.”
Tiểu Ba và tôi đều cười nhìn Ô Tặc, anh chàng này sống thật đơn giản
hạnh phúc!
Một buổi tối cuối tuần, tôi rúc mình trong phòng hát đọc sách nhiều quá
đến mệt mỏi cả người, chuẩn bị đi ra ngoài một chút. Vừa đi ra đã nhìn
thấy ngọn đèn mờ ảo, tiếng người ồn ào, không khí có vẻ khác lạ, ngay cả
cầu thang cũng đứng trật người, tôi cảm thấy buồn bực, tối nay sao lại kinh
doanh khác thường vậy nhỉ?
Bắt lấy một chị đang đưa rượu, hỏi: “Tối nay có hoạt động à chị?”
Chị ấy gật đầu, “Có người tổ chức sinh nhật.”
Tôi lách qua đám người, muốn đi lấy chút đột nhiên, ở giữa ngọn đèn mờ
ảo, tôi nhìn thấy một cô gái có mái tóc dài đen nhánh, quần áo trắng tinh
ngồi bên cạnh Trương Tuấn, cầm microphone hát “Như sương như mưa lại
như gió”.
“Tình cảm em dành cho anh vĩnh viễn không thể rõ
Em trao trái tim mình cho anh nhưng em luôn bị dày vò
Trong đêm tối tĩnh mịch em bất lực tìm kiếm
Muốn tìm một ai đó có thể dựa vào