THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 220

Lúc đó tôi mới bớt lo, hỏi, “Vương Chinh đâu ạ?” Chị ấy nhìn qua lịch

chương trình rồi nói: “Chưa đến giờ cậu ấy biểu diễn, nhưng cũng nhanh
thôi.”

“Vương Chinh có bạn gái không?”

“Khách nữ đến đây đều thích Vương Chinh đấy.”

Chị quản lý trả lời rất thông minh, nhưng tôi không muốn Hiểu Phỉ có cơ

hội, chỉ vào Hiểu Phỉ hỏi: “Anh ta đối với cô gái này thế nào? Có bắt nạt cô
ấy không?” Chị ấy chần chừ, tôi nói: “Nếu Tiểu Ba đứng đây hỏi chị, chị
cũng ấp a ấp úng như thế này sao?” Chị ấy lập tức nói: “Cũng bình thường
thôi, thậm chí còn có chút không kiên nhẫn, đối xử tệ hơn so với những
người khác.”

Tôi nghịch ngọn nến trên bàn, sáp nến chảy xuống tay tôi, tôi chẳng

những không lau, mà còn nghiêng cây nến đi, tập trung tinh thần nhìn từng
giọt từng giọt sáp nến chảy xuống tay mình.

Chị quản lý ngồi cạnh tôi, cẩn thận nói: “Vương Chinh không phải người

xấu, rất nhiều cô gái thích cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng không lợi dụng tình
cảm của họ để đoạt lấy cái gì. Chị cảm thấy. . . Chị cảm thấy cậu ấy không
tốt với cô bé đó, là vì cô bé quá tốt. Chị nghe người trong ban nhạc nói,
Vương Chinh đang dành tiền, sau này cậu ấy muốn đi Quảng Châu, ở đó có
rất nhiều người đam mê âm nhạc như cậu, sẽ có công ty tìm họ để làm đĩa
nhạc.

Tôi giật mình, ngơ ngác nhìn giọt sáp nến rơi xuống lòng bàn tay, chị

quản lý thấp giọng nói: “Chị có việc phải làm, vài phút nữa Vương Chinh
sẽ lên sân khấu, em muốn uống gì không?”. “Không cần đâu ạ.”

Một cô gái tết tóc hai bên đứng trên sân khấu hát bài “Không nên hái hoa

dại ven đường”[2], động tác của cô ấy rất sinh động, làm cho mọi người
bên dưới đều cười đùa cùng cô. Khi hát xong, không khí trong phòng khiêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.