THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 234

Hiểu Phỉ đã thế này rồi, tôi không dám trực tiếp đưa cậu ấy về nhà, bạn

gái Trương Tuấn, tôi lại không biết nhà cô ấy ở đâu, chỉ có thể gọi một
chiếc xe kéo, trước đến quán karaoke của Tiểu Ba đã rồi tính. Ô Tặc bảo
người đi tìm Trương Tuấn tới đón người, tôi rót cốc trà nóng cho Hiểu Phỉ.

Lúc Trương Tuấn đến, bạn gái cậu ta say rượu vẫn chưa tỉnh, Ô Tặc ra

chào cậu ta, Trương Tuấn khách khí nói: “Phiền anh rồi.”

Ô Tặc chỉ tôi, “Là gấu trúc bốn mắt thích làm việc thiện thôi, không liên

quan gì đến anh hết.”

Trương Tuấn quét mắt nhìn tôi, không hé răng, nâng bạn gái dậy rồi rời

đi. Tôi dõi theo bóng dáng cậu ta, bực mình chỉ muốn ném mạnh quả táo
trong tay cho cậu ta choáng váng. Ô Tặc rùng mình một cái, “Gấu trúc bốn
mắt, nếu em ghét Trương Tuấn như vậy, thì còn đi giúp bạn gái nó làm
chi?”

Tôi cười ngọt ngào, “Ai nói em ghét cậu ta?”, đứng dậy nhìn Hiểu Phỉ.

Ô Tặc hừ hừ tức giận sau lưng tôi, “Không ghét thì sao em lại nắm chặt

quả táo như thế?”

Khi Hiểu Phỉ tỉnh rượu, tôi đưa cậu ấy về tận nhà, nhìn cậu ấy lên lầu, tôi

biết, ngày mai cậu ấy lại đi chơi cùng một nam sinh nào đó. Theo thường lệ
nam sinh đó sẽ là nam sinh học không giỏi, chỉ giỏi chơi bời, chuyện tinh
thông chỉ là hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.

Thật ra, nói theo cách nào đó, tôi cũng đang bị vây trong cảm giác thất

tình, chỉ có điều tôi nhút nhát che giấu cảm xúc, chuyện gì cũng giấu tận
đáy lòng, vì vậy dù có đau lòng cũng không dám biểu lộ.

Vì ghen tị nên kỳ nghỉ đông đó tôi đã báo danh vào một lớp học vẽ, bắt

đầu nghiêm túc học vẽ tranh, Tiểu Ba muốn được phân vào lớp tốt nhất,
nên bắt đầu ôm sách giáo khoa, vừa ôn bài vừa làm bài tập. Tiểu Ba thấy tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.