THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 271

bỗng thấy rất hưng phấn, kích động nói: “Tốt, bắt đầu từ học kỳ sau nhé,
chúng ta sẽ đấu xem ai lợi hại hơn ai.”

Hiểu Phỉ cười, “Được”

Tôi vươn ngón tay ra, “Một lời đã định?”

“Một lời đã định!”

Chúng tôi ngoắc tay, ước định một lời hứa. Dường như mẹ cậu ấy luôn

đứng ngoài nghe lén, nghe thấy tôi đứng nhất lớp, lại nghe thấy chúng tôi
ước định sẽ thi đua trong học tập, cô cũng yên lòng, mang cho chúng tôi
một đĩa nho và còn nói ám chỉ với Hiểu Phỉ: “Sau này con phải chơi với
những bạn như Kì Kì đấy.” Sau đó lại dịu dàng nói với tôi: “Hoan nghênh
cháu đến chơi nhiều hơn với Hiểu Phỉ.”

Tôi cố gắng cười thật dễ thương, nếu mẹ cậu ấy mà biết tôi thật sự là

người thế nào, không biết còn có thể nói như vậy không. Tuy nhiên, lần đầu
tiên tôi hiểu được, hóa ra thành tích học tập tốt lại có nhiều ưu việt như vậy,
trở thành người được các bậc phụ huynh tin tưởng.

Hiểu Phỉ trầm mặc cúi đầu, có vẻ như mẹ cậu lại có điểm bất an, vội

vàng đi ra ngoài, “Các con nói chuyện học tập đi, mẹ đi ra ngoài.”

Chờ cô ấy đi, Hiểu Phỉ nháy mắt với tôi, tôi chạy tới cửa nhìn thoáng

qua, lắc đầu với cậu ấy.

Hiểu Phỉ ý bảo tôi ngồi cạnh mình, trầm mặc một lúc mới nói: “Thực ra

tớ không bị bệnh, mà tớ mang thai.”

Tôi là một người có biểu tình trên mặt không được phong phú lắm, vì

thế, tôi chỉ ngơ ngác nhìn cậu ấy. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy tôi cực kỳ
bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng tôi đã sớm khiếp sợ đến mức không biết
nên phản ứng thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.