THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 315

không hy vọng gì nhiều ở lớp này, nên để cả một đám ngỗ ngược vào đây
để họ cùng kéo nhau xuống.

Trương Tuấn học lớp 9-7, được coi là một học sinh khá trong đám nghịch

ngợm ấy, xem dáng vẻ này, cậu đã bị giáo viên giao trọng trách làm lớp
trưởng rồi, tôi không nhịn được cười, giáo viên lớp này cũng may mắn đấy,
dùng mông nhìn người! Chọn một cậu nam sinh “ngoan ngoãn” đi quản lý
một đống ngỗ nghịch này, chỉ sợ cuối cùng ngoan ngoãn cũng biến thành
ngỗ nghịch. Dù Trương Tuấn ở trong trường luôn ủ rũ, không náo loạn hay
giở trò gì, dựa vào thái độ hời hợt và những chuyện xấu để nổi tiếng, chứ
không dựa vào mấy chuyện hút thuốc, uống rượu, đánh nhau để nổi tiếng,
nhưng nếu cậu ấy muốn, thì quản lý mấy tên côn đồ cũng không phải
chuyện khó.

Khi tôi nhìn thấy Trương Tuấn, tất nhiên cậu cũng thấy tôi, có lẽ ý cười

trên khóe miệng tôi đã làm cậu bất ngờ, cậu đang nói mà bỗng dừng lại,
giống như quên mất câu từ, đám học sinh phía dưới lập tức cười vang, chế
nhạo cậu, thậm chí mấy tên còn đập bàn đập ghế.

Trương Tuấn lại rất bình tĩnh, chỉ mỉm cười nhìn bọn họ, nhẫn nại chờ họ

gõ đập đến mệt, cậu mới nói, nhưng cô giáo chủ nhiệm lớp này lại không
chịu nổi, không ngừng kêu to: “Yên tĩnh, yên tĩnh!” Câu “yên tĩnh” của cô
bị lấn áp bởi những tiếng cười nhạo.

Tôi cười đi xuống tầng, từ tầng hai vòng sang một cầu thang khác để đi

lên tầng ba. Lớp 9-1 đang tụ tập, thầy chậu châu báu đang nói, học sinh bên
dưới đương nhiên không thể so sánh với lớp giỏi, nhưng cũng khá ngoan,
xem ra trường vẫn còn coi trọng thầy ấy, để thầy dẫn dắt một lớp sắp tốt
nghiệp ra trường, cũng coi như một đợt tập luyện.

Lớp 9-2 và lớp 9-3 đều đang quét dọn vệ sinh, Lâm Lam và Hiểu Phỉ

đứng trên ghế lau kính, tôi đi đến đó, đứng trước mặt hai người, Hiểu Phỉ
lập tức hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Lớp cậu không cần lau dọn gì à?”