Chỉ vì chuyển biến của trần thế, mây mưa thất thường mà ta phải đối mặt
Đến dễ dàng mà ra đi lại khó khăn
Nhiều thập kỉ qua đi
Chia tay và gặp gỡ đều gian khổ
Yêu và hận thành nỗi sầu thiên cổ
Vì vậy, anh không muốn ra đi
Khi anh muốn tạm biệt đã không gặp được em nữa
…”
Tôi thường ra vào quán karaoke, vậy mà đây mới là lần đầu tiên được
nghe bài hát này. Lời ca tiếng hát thật dễ nghe, có thể tưởng tượng được
“nó là một phần trong trái tim anh, nó vẫn thắt chặt trái tim em” là Trần
Diệc Nam, “Vì vậy, anh không muốn ra đi, khi anh muốn tạm biệt đã không
gặp được em nữa” là Trương Tuấn —— trong ca khúc tràn đầy tình cảm
xót thương này, tôi còn nghe ra được cả niềm vui, vẫn đang cười không
ngừng, Quan Hà cũng cắn môi cười.
Có nữ sinh ở ngoài hành lang kêu lên: “Trương Tuấn ở ngay dưới tầng,
cậu ấy cũng nghe được.”
Người trong phòng đều ào ào kéo nhau chạy ra hành lang, hoặc ngó đầu
ra cửa sổ nhìn, Quan Hà cũng kéo tôi ra ngoài.
Dưới bóng cây bạch dương, trên sân trường lát xi măng, Trương Tuấn và
Đồng Vân Châu đang sóng vai bước đi, chiếc loa to trong sân trường đang
vọng ra tiếng hát, chiếc loa nhỏ trong phòng cũng đang vọng ra tiếng hát,
nghiễm nhiên trở thành một bản hợp xướng.