Anh ấy kéo tay tôi, đưa tôi vào: “Em đợi chút, anh đi gọi điện thoại cho
anh Lí, bảo em ở đây.”
Tôi đi đi lại lại, anh ấy gọi điện thoại xong, quay lại nói: “Anh Lí nói sẽ
đến đây ngay, em đợi anh ấy một lát.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh chỉ là đàn em, cụ thể thế nào anh không rõ lắm, chỉ nghe nói anh
Tiểu Ba bị người báo là có thuốc phiện trong vũ trường, anh Ô Tặc bị đưa
đến đồn cảnh sát, hình như anh Tiểu Ba đánh thằng kia thành tàn tật. trước
mắt anh Lí ngừng tất cả việc kinh doanh.”
Tôi ngồi phịch trên sofa, không thể nhúc nhích.
Bên ngoài có tiếng còi ô tô, anh ấy vội ra mở cửa, bảo tôi: “Anh Lí đến.
Tôi vội vàng chạy ra, chui vào xe ngồi cạnh anh Lí, khẩn cấp hỏi: “Tiểu
Ba đâu?”
Trong mắt anh Lí tràn đầy tơ máu: “Anh phái người ép nó đến nơi khác
rồi.”
“Anh ấy sẽ bị kết án sao?”
“Anh đang cố gắng sắp xếp mọi chuyện với người bị thương, hy vọng
hắn có thể nói với cảnh sát rằng, không thấy rõ ai đánh mình.”
“Cơ hội thành công có cao không ạ?”
“Có cửa. Anh bảo người đến vừa đấm vừa xoa thằng đó, bố mẹ nó đều
lớn tuổi, nó tàn phế đã là sự thật, thay vì nói một câu đưa Tiểu Ba vào ngục
giam, không bằng nhận lấy một khoản tiền, sống nốt nửa cuộc đời còn lại.
Nếu nó không thuận theo chúng ta, bây giờ chúng ta cũng không có cách
nào với nó, nhưng trừ khi nó đưa được cả đám chúng ta vào tù, nếu không,