THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 406

Tôi dùng thời gian vài ngày để xem lại tất cả những bài trong quyển sách

giáo khoa toán, lý, học lại tất cả kiến thức, nghiên cứu thật kỹ những bài ví
dụ mẫu, sau đó, tôi bắt đầu mượn vài quyển sách tham khảo của Quan Hà,
xem kỹ hơn những bài khó cô ấy khoanh bút đỏ vào, càng khó lại càng
hứng thú, vì khi gặp phải những bài khó, sẽ một lòng nghĩ đến vấn đề đó,
những lo lắng khác trong lòng sẽ tạm quên đi.

Quan Hà lẳng lặng nhìn tôi cố gắng giải từng bài tập khó, mỗi lần tôi giải

ra một bài tập khó ấy, liền vứt ngay tờ nháp đi, chẳng buồn giữ lại để ghi
nhớ phương pháp chứng minh, nhưng cô ấy lại cất những tờ nháp đó của
tôi.

Ngày nào tôi cũng cực kỳ nghiêm túc, không đọc tiểu thuyết, không đi

đâu chơi, lúc nào cũng làm bài tập. Quan Hà rất ngạc nhiên, không rõ vì
sao tôi lại đột nhiên thay đổi tính khí như vậy.

~~~~~~~~

Thời gian lên lớp tôi làm bài tập, giờ giải lao, tôi chuẩn bị cho hội diễn

văn nghệ, làm nhiệm vụ của khán giả, xem Tống Thần, Lí Sam tập diễn
tiểu phẩm. Kịch bản gốc của tiểu phẩm là do Tống Thần viết, nhưng lời
kịch cuối cùng lại là kết tinh trí tuệ của tập thể chúng tôi.

Trong quá trình tập luyện, mọi người đều liên tục chỉnh sửa, đôi lúc lại

quên từ, người diễn nói lung tung, nhưng không ngờ lại mang đến hiệu quả
kinh người, mọi người nhất trí hô to: “Giữ lại, giữ lại!”

Sau khi tôi và Quan Hà chọn trái chọn phải, cuối cùng cũng chọn bài

“Lại thấy khói bếp” [1] của Đặng Lệ Quân, rất hợp với đứa không có giọng
hát trời cho như tôi, cũng không có chữ “tình yêu” rõ ràng, không phạm
vào điều kiêng kị của thầy hiệu trưởng. Lúc họ nghỉ ngơi sau khi tập xong
tiểu phẩm, tôi và Quan Hà sẽ luyện hát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.