THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 407

Tống Thần đặc biệt không khách khí với tôi, lúc tôi hát, cậu ta cứ tỏ vẻ

kêu khóc đáng thương, làm như sợ hãi lắm ấy, năm lần bảy lượt nói với
Quan Hà: “Tớ muốn lôi cậu ấy vào toilet, có ai giúp tớ không?”

Quan Hà cười nói: “Tớ sẽ giúp sức với ai đó để lôi cậu vào.”

Trong tiếng cười của mọi người, tôi có cảm giác hoảng hốt, tôi dường

như không giống những nữ sinh cùng trang lứa. Đọc sách, học tập, ở bên
những người bạn, vui chơi nô đùa. Những lúc cười vui qua đi, tôi biết mình
không giống họ, họ có thể không ưu sầu mà theo đuổi những thú vui, còn
tôi sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ và nghĩ, bây giờ Tiểu Ba đang ở đâu? Khi nào
anh trở về?

Đến khi ngay cả tôi cũng thuộc được lời kịch trong tiểu phẩm của Tống

Thần, hội diễn văn nghệ rốt cuộc cũng đến.

Tất cả dường như vẫn giống năm đầu tiên tôi vào trung học, nhóm tuấn

nam mỹ nữ của các lớp, lấy ca múa để tranh cao thấp, Lâm Lam vẫn dùng
hai điệu nhảy uyển chuyển để tham gia cuộc thi, gần như có thể khẳng định
lớp 9-2 sẽ giành được giải thưởng. Tuy nhiên, đối với tôi, tất cả lại không
giống năm đầu tiên ấy, Đồng Vân Châu không tham gia, cũng không thấy
bóng dáng của Hiểu Phỉ, Trương Tuấn dùng tâm sức đối phó với cảnh sát
đã mệt lắm rồi, càng không thể tham gia cuộc thi

Năm năm tháng tháng, hội diễn văn nghệ vẫn diễn ra tương tự như vậy;

tháng tháng năm năm, con người đã không còn như trước nữa.

Ngoài tiết mục của lớp 9-2 ra, tiết mục của lớp 9-1 cũng khá hay, tuy

nhiên, nó lại không được thầy hiệu trưởng thích, bởi vì chủ đề không đủ
“lành mạnh tích cực hướng về phía trước”, mà tiết mục của lớp tôi thì vô
cùng đặc biệt.

Trước đây không phải chưa có lớp nào diễn tiểu phẩm, nhưng với tiểu

phẩm của lớp tôi, vì có cậu thi nhân Tống Thần bày ra, kèm theo một đống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.