Sau này, tôi luôn nghĩ, có lẽ vào tối hôm đó, Tiểu Ba phát hiện ra rằng,
tuy chúng tôi đã ở bên nhau sáu năm, đã cho rằng chúng tôi là người một
nhà, nhưng thực ra tôi và anh cũng không phải người ở cùng một thế giới.
Anh nhìn tôi và các bạn cạnh nhau, khoan khoái đấu võ mồm, trêu đùa, vì
tài hoa và thành công không đáng kể của mình mà tự hào kiêu ngạo, vui vẻ,
chúng tôi là những học sinh trung học bình thường nhất, đang sống trong
những năm tháng thanh xuân tươi vui, vì vậy, rõ ràng là anh đến tìm tôi,
nhưng lại không gọi tôi, để mặc tôi đi lướt qua anh, hướng tới một thế giới
hoàn toàn khác thế giới của anh