THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 462

rộn. Thỉnh thoảng, tôi cũng rung đùi đắc ý hát cùng Quan Hà, tuy nhiên, tôi
cũng chỉ ngâm nga nhỏ nhỏ theo cô ấy thôi, giống như tiếng hát đệm.

Có một lần, chúng tôi đang vui vẻ hát, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn

thấy Trương Tuấn đứng ngoài hành lang, nhìn chúng tôi qua lớp kính cửa
sổ, ánh mắt vô cùng chăm chú, cho dù tôi phát hiện ra cậu, cậu cũng không
rời mắt, thoáng chốc, tôi cảm thấy kinh ngạc, nghĩ người cậu nhìn là mình,
nhưng ngay sau đó tôi liền hiểu, sai rồi, cậu đang nhìn người bên cạnh tôi,
Quan Hà.

Quan Hà cũng nhìn thấy cậu, vẫy tay chào hỏi cậu, Trương Tuấn liền đi

vào, dựa lưng trên vách tường, hai tay khoanh trước ngực, nhìn bảng tin
của lớp chúng tôi.

Quan Hà vẫn hát, tôi nhảy xuống bàn, vẽ nốt bức tranh minh họa cuối

cùng với Lí Sam, cố gắng bỏ qua sự tồn tại của Trương Tuấn.

Không biết tại sao Trương Tuấn không đi, Lí Sam và Quan Hà không có

ý kiến gì, nên tôi cũng không thể có ý kiến, cậu ấy luôn nhìn vào bảng tin.

Có lẽ vì tiếng hát vui vẻ của Quan Hà, có lẽ vì ánh mắt Trương Tuấn

luôn nhìn bảng tin, nên tôi không nảy ra một tia ghen tị nào, thậm chí còn
hưởng thụ cảm giác hạnh phúc khi có cậu ở bên, cố gắng vẽ thật đẹp, đôi
khi bất chợt quay đầu lại, đón lấy tầm mắt cậu, tôi vẫn vội vàng lảng tránh,
nhưng không hề sắc bén như ngày xưa.

Chúng tôi đều không nói câu nào, nhưng ngày hôm đó, là lần ở chung lâu

nhất của tôi và Trương Tuấn từ khi biết nhau, cũng là một kỷ niệm nho nhỏ
bình thản và ấm áp nhất ở trường trung học cơ sở.

Vì vậy, nhiều năm sau, tôi đã rất cố gắng muốn miêu tả lại khung cảnh

năm đó. Khi ánh hoàng hôn len lỏi vào lớp học, ánh sáng nhu hòa ấm áp
chiếu vào, một cô gái xinh đẹp ngồi trên bàn học, vui vẻ ca hát, một cô gái
và một cậu thiếu niên đứng trước bảng tin, khi thì đứng lên, khi thì khom

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.