THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 460

Hơn hai mươi phút sau, cô đứng dưới khu dạy học của trường trung học

phổ thông Nhất Trung.

~~~~~~~~~~

Tiểu Dương: Các bạn biết tại sao Kì Kì khóc không? Mình nói suy nghĩ

của mình nhé. Đọc lại một đoạn trong chương 13.2: Tiếng hát vui vẻ các
bạn sẽ hiểu. Trương Tuấn khi ấy đứng tựa vào cửa lớp, cậu đang nhìn ai
vậy? Nhìn Quan Hà ư? Không, đứng ở cửa lớp chỉ nhìn rõ người đang bận
rộn trước bảng thôi, cậu nhìn Kì Kì đó! Vì vậy mà Kì Kì khóc!

Tiếng hát vui vẻ

Vẫn là vậy, khí chất và phong độ của Quan Hà rất nhanh đã chi tất cả các

bạn trong lớp, làm cả lớp đồng tâm học tập, lớp trưởng Lí Sam của lớp tôi
cũng không phụ sự kỳ vọng của cô giáo Ngô, cậu học giỏi, ôn hòa và hào
phóng với mọi người, rất nhanh đã có được sự tin cậy của các bạn, cậu và
Quan Hà, một cương một nhu, quản lý lớp tôi rất chu đáo, có tổ chức.

Lớp vô cùng hài hòa, điểm duy nhất không hài hòa chính là tôi.

Cứ hai tuần trường tôi lại tổ chức cuộc thi “viết báo trên bảng đen” một

lần, những lớp xuất sắc sẽ được cộng thêm điểm, nghe nói nó sẽ ảnh hưởng
đến thành tích của lớp, đặc biệt ảnh hưởng đến tiền thưởng của giáo viên
chủ nhiệm, vì vậy giáo viên chủ nhiệm và ban cán bộ lớp đều rất quan tâm
đến cuộc thi này.

Lí Sam nghe nói tôi biết vẽ tranh, nên mời tôi góp sức cho cuộc thi viết

báo này, tôi không nghĩ ngợi nhiều liền từ chối ngay. Từ nhỏ đến lớn, tinh
thần tôi khuyết thiếu nhất chính là tinh thần tập thể.

Quan Hà lại mời tôi một lần nữa, tôi nói: “Tớ chỉ học được hơn một năm

thôi, còn chưa đủ khả năng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.