THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 459

La Kì Kì cười nói: “Hai ngày trước bận chút việc, chưa kịp sửa bài kiểm

tra, ngày mai sẽ phát bài thi, nên tôi mới vội sửa.”

Nói đoạn, cô đi ra khỏi cổng trường.

Vẫy một chiếc taxi, lái xe hỏi: “Cô đi đâu?”

Cô nghĩ nghĩ nói: “Chú à, tôi muốn đi ăn thịt dê nướng, nhưng không

thông thuộc nơi này, chú biết chỗ nào bán thịt dê nướng không? Không
phải khách sạn, mà chỉ là quán nhỏ ven đường thôi.”

Lái xe cười đáp lời, đưa cô đi tìm quán thịt dê nướng.

La Kì Kì gọi một chai bia, ba mươi xiên thịt dê nướng, dặn chủ quán cho

mười lăm xiên hạt tiêu bình thường, mười lăm xiên thật nhiều hạt tiêu!

Thịt dê nướng dính đầy hạt tiêu vừa đưa vào miệng, cô đã bị cay đến ho

khan, nhưng cô vẫn ăn một miếng thịt, uống một ngụm bia, nước mắt chậm
rãi trào ra ngoài hốc mắt.

Quán chủ buồn cười đưa khăn tay cho tôi, Kì Kì vừa lau nước mắt vừa

nói: “Cay quá, cay đến chảy cả nước mắt!”

Ăn xong thịt dê nướng, cô trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Buổi tối ngủ không ngon, suy nghĩ vẫn quanh quẩn trong những chuyện

quá khứ, tiếng cười tiếng khóc của tuổi thanh xuân không ngừng vang lên
bên tai cô, dù cô đang trong giấc mơ cũng không ngừng thở dài.

Mười giờ sáng hôm sau thức dậy, cô rửa mặt và ăn cơm xong, gọi một

chiếc taxi.

Lái xe hỏi: “Cô đi đâu?”

Cô nói: “Trường trung học Nhất Trung.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.