THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 468

tôi, vừa định há mồm nói chuyện, tôi đã đập mạnh quyển sách vào mặt cậu
ta.

Ba một tiếng, phá vỡ không gian yên tĩnh trong giờ tự học, cả lớp đều

ngẩng đầu nhìn chúng tôi, Mã Lực cũng bị tôi làm cho ngơ ngác.

Tôi còn chưa tha cho cậu ta, vẫn đánh liên tiếp vào đầu vào mặt cậu ta,

vừa đánh vừa chất vấn: “Cậu đang làm gì hả? Làm gì hả. . .”

Mã Lực bắt đầu phản ứng lại, vung tay gạt tay tôi, Thẩm Viễn Triết chạy

nhanh ra chỗ tôi, tôi nói: “Các cậu đừng giúp tớ, có lý có thể đi khắp thiên
hạ! Nếu cậu ta dám động tay, hôm nay chúng ta sẽ đến trước mặt hiệu
trưởng nói rõ ràng, tớ sẽ hỏi thầy hiệu trưởng thay cho các phụ huynh, thầy
ấy thấy tiền quan trọng, hay danh dự của trường Nhất Trung này quan
trọng, để xem các phụ huynh có chịu cho con cái mình ở gần thằng cặn bã
như cậu ta không?”

Không cho Thẩm Viễn Triết giúp tôi, nhưng tôi còn có chút lo lắng, tôi là

con gái, cho dù đánh nhau với Mã Lực, nam sinh mới vào trường Nhất
Trung cũng ngại ra tay giúp, mà nếu Thẩm Viễn Triết xông vào giúp, cũng
rất có thể biến thành mâu thuẫn mới với đám học sinh từ trường khác vào,
đến lúc đó, rõ ràng bên có lý là chúng tôi, nhưng vì kéo bè kéo lũ đánh
nhau, nên có lý cũng trở thành vô lý.

Mã Lực nắm chặt tay đứng yên, tôi nhìn cậu ta nói: “Đừng tưởng rằng

con gái rất sợ cậu, chỉ là mọi người không thèm hạ lưu như cậu thôi, nhưng
mà da mặt tôi dày có tiếng rồi, nếu cậu dám đánh tôi, thì tôi cũng không để
yên đâu, có muốn đi gặp hiệu trưởng bây giờ không?” Tôi hùng hổ đứng
trước mặt cậu ta, “Đánh nhau không? Không đánh thì tôi đi đọc sách đây!”

Mã Lực giận dữ đến nổ đom đóm mắt, nhưng vẫn không dám động tay

động chân. Tôi cầm sách vật lý vỗ vỗ: “Nếu sau này cậu còn dám bắt nạt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.