THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 469

con gái, tôi thấy một lần sẽ đánh một lần, đừng trách tôi không nhắc nhở
cậu.”

Nói xong, tôi xoay người ngồi xuống, mở sách giáo khoa ra tiếp tục xem.

Mã Lực cũng trở về chỗ ngồi của mình, cúi đầu xuống mặt bàn, gần như

không nhìn thấy mặt, không biết đang đọc sách hay là

Cả lớp lặng ngắt như tờ, cả giờ tự học đó, đều bị vây quanh không khí áp

suất thấp.

Sau giờ tự học, tôi bắt đầu thu dọn sách vở, khi con trai con gái đi qua

bàn tôi, đều làm ra vẻ lơ đãng liếc nhìn tôi một cái. Từ khi khai giảng đến
giờ, tôi vẫn lặng lẽ ngồi một góc không để ai chú ý đến, có lẽ phần lớn các
bạn trong lớp còn không nhớ tên tôi, nhưng kể từ tối nay, tôi đã đưa mình
ra trước ánh mắt của mọi người.

Vừa ra khỏi phòng học, Thẩm Viễn Triết đuổi theo từ phía sau: “La Kì

Kì.”

Tôi quay đầu: “Chuyện gì thế?”

“Không có gì, chỉ muốn chào cậu một tiếng, tuy đã từng nghe nói về cậu,

nhưng từ khi khai giảng chúng ta còn chưa nói chuyện, cũng không tính là
chính thức quen biết.”

Tôi mỉm cười, ai bảo chúng ta chưa nói chuyện bao giờ?

(Phần II-Chương 3 hai bạn ấy đã nói chuyện với nhau lần đầu tiên.)

Vừa đi đến cửa lớp 10-4, đã nhìn thấy Trương Tuấn và Quan Hà đang nói

nói cười cười đi ra ngoài.

Cảnh này đã dàn dựng cả trăm ngàn lần trong lòng tôi, nhưng không thể

giống cảm giác khi nhìn tận mắt, tim tôi nhói đau, vội bước đi nhanh hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.