THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 476

Trên sân thể dục cũng không có mấy chỗ râm mát, nhưng may là gần chỗ

lớp tôi tập có một điểm râm mát. Dựa theo nguyên tắc gần sân nhà, đương
nhiên bóng râm kia lớp tôi sẽ được sử dụng, lớp khác dù thích đến mấy
cũng chỉ có thể nhìn mà thôi. Nhưng thật không ngờ, vào giờ nghỉ ngày
hôm sau, thầy huấn luyện vừa tuyên bố giải tán, cậu Tống Bằng ở lớp 10-4
đã dẫn một đám con trai chạy vọt tới chỗ râm mát của lớp tôi, chiếm giữ
địa bàn của lớp tôi. Tống Bằng vốn là tên côn đồ tiếng thối lan xa, anh cả
của cậu ta là Tống Kiệt cũng có chút tiếng tăm. Con trai lớp tôi tức tốiục,
nhưng đều từng nghe đến tính xấu của Tống Bằng, huống chi chỗ mát kia
lại không ghi tên lớp tôi, vậy nên chúng tôi chỉ có thể ấm ức đến chỗ khác
nghỉ ngơi.

Tập quân sự vô cùng vất vả, tôi bị phơi nắng suýt thì cảm nắng, vừa giải

tán đã chạy xuống căng-tin mua nước đậu xanh uống. Bởi vì “sói nhiều
nước thiếu”, nên trước hai bình nước to chật kín người.

Trương Tuấn gian nan đi ra từ đám người ấy, trên tay cầm hai cốc nước

nhựa, tôi biết mình không nên đi tìm đáp án làm gì, có những lúc không
biết còn hạnh phúc hơn biết nhiều, nhưng tôi vẫn không thể khống chế tầm
mắt của mình, vì vậy, tôi thấy Quan Hà duyên dáng yêu kiều đứng một bên,
mỉm cười nhận cái cốc trên tay Trương Tuấn.

Tôi lập tức chuyển tầm mắt, nắm chặt bình nước của mình chạy vọt vào

đám người.

Trải qua trận đấu tranh anh dũng khiến mồ hôi chảy ướt cả người, tôi

chẳng những lấy được cho mình một bình nước đậu xanh, mà còn giúp
được Thẩm Viễn Triết chậm chân lấy một cốc.

Thẩm Viễn Triết nhìn thấy Trương Tuấn và Quan Hà ở đằng trước, gọi

Trương Tuấn lại, Quan Hà cười chào tôi, tôi chỉ có thể vừa vui vẻ uống
nước đậu xanh, vừa hưng phấn nói chuyện với Quan Hà, tựa như nếu
không làm vậy, sẽ không thể biểu hiện mình không thèm để ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.