THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 478

sắc lạnh nhìn chằm chằm vào tôi, chắc cậu ta nghĩ ai cũng nghe tính ác của
mình rồi, huống chi cậu ta là con trai, tôi là con gái, nhất định tôi sẽ không
chịu nổi, sẽ chủ động đi ra.

Dưới ảnh hưởng của cậu ta, lấy tôi làm trung tâm, tất cả con trai đều

hướng mắt nhìn tôi, mười mấy năm trong cuộc đời tôi, cộng tất cả nam sinh
đã nhìn tôi lại cũng không bằng những nam sinh đang nhìn tôi lúc này.

Hai tay tôi cầm bình nước đậu xanh, ngoan ngoãn ngồi đó, cười tủm tỉm

đón nhận cái nhìn “chăm chú” của Tống Bằng, trên mặt không có chút xấu
hổ nào.

Tôi sẽ xấu hổ sao? Năm đó tôi đứng trên bàn đánh bóng, nhận sự “chiêm

ngưỡng” của cả trường, cậu ta còn không biết đang ở nơi nào nhìn lén con
gái ấy chứ.

Tính cách của Tống Bằng chắc cũng khá quật cường cực đoan, vì thế, tôi

vẫn không đỏ mặt né tránh tầm mắt của cậu như cậu nghĩ, nên cậu cũng cứ
nhìn tôi, hai người chúng tôi đều nhìn nhau chằm chằm.

Nếu bấy giờ mà có máy ảnh chụp lại khoảnh khắc ấy, nhất định có thể

nhìn ra, ánh mắt của chúng tôi như đang phát ra tia lửa điện, bùm bùm tách
tách va vào nhau.

Thực ra, tia lửa là của cậu ta, tôi không hề tức giận tí nào, tôi rất bình

tĩnh!

Tôi và Tống Bằng “thâm tình” nhìn nhau khá lâu, Tống Bằng rốt cuộc

cũng hiểu được độ dày của da mặt tôi, nên ra vẻ tự nhiên, làm như không
có chuyện gì xảy ra hết, vỗ vỗ mông đứng lên, cười nói có ý khiêu khích:
“Hôm nay đã nghỉ ngơi đủ rồi, ngày mai lại đế

Cậu ta vừa đi, những nam sinh khác cũng đi theo, chỉ có Trương Tuấn,

Quan Hà, Thẩm Viễn Triết đứng một bên, lúc này tôi mới nhận ra một màn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.