THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 512

không thấy vui mừng, mà còn thấy lo lắng, tìm tôi nói chuyện, khuyên tôi
đi ra ngoài chơi nhiều một chút. Bố tôi cũng nói trẻ con là phải chơi nhiều
cùng bạn bè.

Tôi thấy thật buồn cười, có lẽ họ là bố mẹ duy nhất khuyên con mình ra

ngoài chơi. Tôi nói với họ, không cần quan tâm đến chuyện của tôi, tôi biết
mình đang làm gì.

Mẹ và bố chỉ có thể duy trì một khoảng cách khá xa để quan tâm đến tôi,

nhưng họ cũng không cô đơn, may mắn họ còn có một đứa con gái nhỏ, có
tất cả những tật xấu bình thường của trẻ con. Học đàn điện tử sẽ có tính
lười; muốn xem TV không muốn làm bài tập; hâm mộ bộ quần áo đẹp của
bạn; ghét đôi giày không được đẹp lắm của mình; vì muốn có tiền tiêu vặt
mà cò kè mặc cả; khi đi mua nước tương giúp mẹ, sẽ lấy luôn số tiền còn
thừa; mẹ giúp con gái đặt chuông báo thức, con gái lại giấu giếm tắt đi; mỗi
ngày rời giường cũng phải gọi năm lần bảy lượt, đến khi sắp muộn học mới
bật dậy, khiến cho mỗi ngày ra khỏi nhà đến trường đều giống như đi đánh
giặc… Bố mẹ có thể có được những cảm xúc vui sướng và suy sụp từ em
gái tôi.

Mà tôi, lại là một trường hợp hoàn toàn khác.

Có một lần, dì họ đến ở nhà tôi, ngủ ở phòng tôi, tôi sang phòng em gái

ngủ tạm.

Khi ấy đúng vào mùa đông, vừa lúc mất điện, không có lò sưởi, trong

nhà vừa tối vừa lạnh, tất cả mọi người đều chui vào ổ chăn. Nhưng tôi
không lấy chuyện mất điện ra làm cái cớ, để mình không phải dậy sớm nửa
tiếng, vì thế tôi vẫn dạy sớm, thắp nến lên và bắt đầu đọc tiếng Anh.

Có lẽ dì họ lạ giường, nên thức dậy rất sớm, nghe thấy tiếng nói, dì mở

cửa phòng khách ra, nhìn thấy tôi đang khoác áo khoác của bố, đứng ngoài
ban công, thở ra khí lạnh, đọc tiếng Anh bên ánh nến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.