Cô Cao lỡ miệng, xấu hổ cười như trẻ con: “Cô luôn bảo Trương Tuấn rủ
em cùng đến chúc tết cô, nhưng em ấy không nói gì, cô bảo là con trai phải
rộng lượng một chút, chủ động một chút, em ấy bị cô nói làm nóng nảy, nói
với cô là không phải mình không để ý tới em, mà là em không để ý đến em
ấy. Có thật vậy không?”
Tôi vẫn vịt chết còn mạnh miệng, kiên quyết không thừa nhận: “Làm gì
có? Là cậu ấy không thèm nhìn em mới đúng.”
Lại không dám nói đến Trương Tuấn nữa, mà tán gẫu với cô về chuyện
học tập của tôi, quả nhiên, đề tài này, cô càng quan tâm hơn
Cô nói: “Dựa vào thành tích này của em, thì có thể thi vào trường đại học
có uy tín.”
“Mục tiêu của em là đứng đầu lớp, sau đó là đứng đầu cả khối.”
Cô Cao lắp bắp kinh hãi: “Không cần tạo ra quá nhiều áp lực cho
mình.”“Không có áp lực ạ, em vốn không có động lực.”
Cô nói: “Cố gắng hết sức là tốt rồi, không cần quá ép buộc bản thân, thế
giới này vị trí đầu tiên chỉ có một.”
Chúng tôi lại hàn huyên một lúc nữa, rồi tôi đứng dậy chào cô.
Đi trên đường, tôi nghĩ tới những lời hùng hồn của mình vừa nãy, tôi thật
sự có thể làm được sao? Ngay cả Quan Hà cũng chỉ có thể lắc lư giữa vị trí
thứ mười một và thứ mười lăm trong khối.
Thấy một chiếc xe máy dừng trước cửa hàng nhỏ, trông rất giống xe của
Trương Tuấn, tôi không khỏi bước chậm chân, biết rõ hôm qua cậu đã đến
chúc tết cô Cao, rất có khả năng đó không phải xe cậu, nhưng vẫn không
nhịn được muốn đứng trước chiếc xe máy đó.