THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 541

Vô cùng không may là, một ngày trước khi lên đường, Dương Quân chơi

bóng rổ bị bong gân, không thể không để lỡ cơ hội tham gia trại hè thú vị
này.

Ngày xuất phát, xe của trường đến tận dưới nhà đón tôi.

Vì muốn kịp giờ tàu hỏa, nên mới rạng sáng đã phải xuất phát rồi. Đến

khi tôi kéo hành lý lên xe, mới phát hiện hầu hết mọi người đã ngồi trên xe,
cực kỳ náo nhiệt.

Trong xe hơi tối, mọi người đều ngồi trên ghế của mình, tôi không nhìn

rõ lắm ai với ai, chỉ có thể dắt cổ họng gọi to: “Lâm Y Nhiên.”

“Ở đây.”

Tôi lập tức chạy đến, đặt mông ngồi xuống: “Cậu giữ chỗ cho tớ à?”

Lâm Y Nhiên cười gật gật đầu.

Các bạn trong xe đều mang theo nỗi háo hức đến thủ đô, vừa nói chuyện

vừa hát hò. Đằng trước không biết là học sinh của lớp nào, họ quay đầu lại,
so đáp án bài thi toán với tôi và Lâm Y Nhiên. Tôi kinh ngạc thầm than,
bấy giờ mới phát hiện chiếc xe này tụ hội đầy đủ những học sinh xuất sắc
nhất trong khối tôi.

Đến nhà ga, tôi cao hứng mừng rỡ đứng bật dậy, các bạn khác cũng đứng

cả lên, mặt đối mặt với một người, phát hiện đó là Trương Tuấn. Cậu muốn
giơ tay lấy ba lô, tôi cũng muốn lấy ba lô của mình, hai bàn tay đúng lúc
chạm vào nhau, tim tôi bỗng nhảy dựng lên, cả người như bị điện giật, lập
tức rút tay lại. Chỉ trong chớp mắt, đã ra vẻ bình tĩnh lấy hành lý, lúc này
mới biết khi mang lên thì dễ dàng, đến khi lấy xuống lại có chút khó khăn,
kiễng mũi chân, cũng không kéo xuống được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.