THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 647

với Quan Hà, tự khinh miệt bản thân, vì vậy, thấy cô ấy hy vọng mình cũng
có thể trượt patin như các bạn khác, tôi quyết định dạy cô ấy trượt patin.

Trương Tuấn cười nhạo tôi: “Với kỹ thuật đó của cậu mà cũng dám làm

thầy người ta?”

“Kỹ thuật của tớ thế nào? Hoàn toàn không kém những người khác dạy

đâu, dạy trượt chân trước chân sau cơ bản, trượt xoay, một chân, hai chân
đều biết hết.”

“Không phải tớ nghi ngờ cậu, mà là lo lắng cho cậu. Dạy người khác

trượt patin, nếu kỹ thuật của mình không tốt, sẽ dễ bị ngã, để tớ đi tìm cậu
con trai nào trượt tốt dạy cậu ấy.”

“Quan Hà rất sĩ diện, cậu ấy không thích để mình ngã chổng vó trước

mặt con trai đâu, nếu cậu không tin, gọi điện thoại hỏi thử xem.”

Ngày đó đã thấy bộ dáng Quan Hà dè dặt cẩn trọng, không dám buông

tay ra, tôi liền hiểu không có nam sinh nào có thể dạy cô ấy trượt patin
được.

Trương Tuấn lập tức gọi điện thoại, đáp án quả nhiên như tôi dự liệu, cậu

kinh ngạc nhìn tôi.

Thực ra, tâm tư của Quan Hà không khó đoán chút nào, mà chỉ vì nó

được phóng đại trong đầu tôi thôi, năm tôi học trượt patin, cũng là trốn
tránh âm thầm luyện tập, không muốn các bạn trong lớp nhìn thấy bộ dạng
ngốc nghếch của tôi, chẳng qua tôi là vì tự ti sinh ra tự tôn quá đỗi, còn
nguyên nhân của Quan Hà lại càng phức tạp hơn

Mỗi tuần hai lần, tôi và Quan Hà có thời gian “ước hẹn” riêng với nhau.

Đối với cô ấy, tôi có sự kiên nhẫn lạ thường, Quan Hà tự tôn kiêu ngạo

tuy rằng ngoài miệng không nói một câu cảm ơn nào, nhưng trong lòng cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.