ấy rất cảm kích, tôi có thể cảm nhận được, tình bạn của chúng tôi đã nhanh
chóng phát triển trên đường trượt patin.
Còn chưa hết kỳ nghỉ hè, Quan Hà cũng đã là trò giỏi hơn thầy. Chỉ cần
cô ấy muốn, cô ấy cũng có thể mặc váy ngắn, trở thành một cảnh đẹp trên
sân trượt.
Làm lễ “tạ thầy”, Quan Hà mời tôi đi ăn món cay nóng.
Ở trên đường, tôi nhìn thấy một người quen cũ —— chị Xinh Đẹp.
Dưới ánh mặt trời chói chang, một người con trai đội mũ lưỡi trai đang
đạp xe ba bánh, Xinh Đẹp ngồi ở phía sau, bên cạnh là những hộp giấy. Chị
ấy nhìn không chớp mắt, chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm hàng hóa của
mình.
Cô gái có khuôn mặt dãi nắng này thật sự là chị Xinh Đẹp trang điểm kỹ
càng xinh xắn sao?
Đột nhiên một thùng giấy bị rơi xuống, từ trong thùng rơi ra một đống
kẹp tóc và dây buộc tóc của con gái, Xinh Đẹp lập tức nhảy xuống xe nhặt
lên. Anh kia dừng xe giúp chị ấy. Chắc anh ta thấy ánh nắng quá gắt, nên
lấy mũ lưỡi trai của mình xuống đội lên đầu chị ấy. Xinh Đẹp ngẩng đầu
cười, rồi lại vội vàng nhặt lại hàng của mình. Hai người vô cùng tự nhiên
gần gũi.
Tôi đứng ở xa xa, nhìn họ, đáy lòng tràn ngập nỗi bi thương lành lạnh.
Mới hơn một năm, Xinh Đẹp đã quên rồi, quên Ô Tặc, quên lời thề non hẹn
biển của họ, quên ước hẹn sống bên nhau đến bạc đầu của họ.
Thế gian này có bao nhiêu người chịu để mình mang xiềng xích trói
buộc? Vĩ Sinh [1] giữ vững tín ước, nhưng cho dù buông tay, cũng không
có gì đáng trách. Thế gian này vốn không có nhiều người nguyện chống đỡ
khó khăn, mệt nhọc, hoặc là thế gian này có những người không chống đỡ