Lâm Lam nắm lấy tay tôi, trong mắt có nỗi lo lắng chân thành, lúc này
tôi mới phản ứng lại điều ám chỉ của cô ấy, xem ra cô ấy đã nghe được mấy
tin đồn vỉa hè giữa tôi và Trương Tuấn, Trương Tuấn ăn chơi nổi tiếng, cô
ấy sợ tôi chịu thiệt.
Chúng tôi gần như không liên lạc với nhau, nhưng đại khái thật sự là
quân tử chi giao đạm như thủy [2], nếu không với tâm tính lãnh đạm như
bây giờ của cô ấy, tuyệt đối sẽ không tùy ý rộng mở trái tìm mình cho
người khác xem.
[2] Quân tử chi giao đạm như thủy: sự giao thiệp giữa người quân tử với
nhau trong như nước lã. Ngày xưa, có khi hai người bạn (hay hai tình nhân)
gặp nhau, chỉ ngồi hằng giờ không nói năng gì. Họ đã đối diệnđàm tâm mà
tâm tình lại thông cảm sâu sắc với nhau, đượm đà tha thiết hơn bao nhiêu
lời môi miếng dông dài.
Tôi cầm lại tay cô ấy: “Tớ hiểu, cảm ơn cậu.”
“Học tập tốt nhé, một đám cô gái chúng ta năm đó, tớ vẫn nghĩ chỉ có tớ
và Cát Hiểu Phỉ là ưu tú nhất, khẳng định có thể đỗ vào trường đại học
danh tiếng, nhưng bây giờ lại chỉ có cậu…” Lâm Lam cười lắc lắc đầu, xua
đi vẻ lo lắng trong ánh mắt, “Tớ chờ nghe tin tốt cậu được vào đại học
Thanh Hoa hay đại học Bắc Kinh.”
Tôi cười thở dài: “Chỉ có mấy người đứng đầu cả khối mới có thể vào
Thanh Hoa và Bắc Kinh, tớ ngay cả đứng đầu lớp cũng không được.”
“Tớ tuyệt đối có niềm tin với cậu.”
Lâm Lam đã đi rồi, để lại cho tôi một bóng dáng nhẹ nhàng, nhưng lưng
mang trách nhiệm nặng nề dưới cái bóng ấy chỉ có chính cô ấy biết.
Tôi mỉm cười trở lại quán ăn vặt, nhưng Quan Hà cũng là người vô cùng
nhạy cảm, hỏi tôi: “Cậu và Lâm Lam nói gì vậy? Hình như có tâm sự.”