khuyên nhủ, tớ cũng óc cầu bà ấy, nhưng trong lòng bà ấy chỉ có người đàn
ông kia, trong mắt bà ấy, tớ và bố tớ đều kém tình yêu vĩ đại của mình, bây
giờ, rốt cuộc cũng phải nhận lấy hậu quả xấu.”
“Cậu có tính toán gì không?”
“Tớ đã quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ trở lại, bây giờ bà ấy chỉ có tớ.
Thật buồn cười, tớ vì mẹ mình mà trốn khỏi nơi này, nhưng lại vì mẹ mình
mà trở về nơi này.”
Tôi yên lặng nhìn cô ấy, không thể nói cái gì, cũng không có khả năng
nói cái gì.
“Bố tớ lại kết hôn, đứa con sinh ra với người vợ mới đã có thể nói
chuyện điện thoại với tớ, gọi tớ là chị. Cuộc sống mới của bố tớ vừa mới
bắt đầu, còn đời này của mẹ tớ đã hết rồi.” Lâm Lam lạnh lùng châm biếm,
“Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, đàn ông cho dù bốn mươi tuổi cũng
có thể phạm sai lầm, đàn ông có thể ‘Lãng tử hồi đầu quý hơn vàng’, phụ
nữ chỉ có ‘Một kiếp sa chân muôn kiếp hận’, phụ nữ không cần nói bốn
mươi tuổi, mà ngay cả khi mới mười lăm tuổi, chỉ cần đạp sai một bước, sẽ
hủy hoại tất cả cuộc đời của mình.”
Lâm Lam không nói mười bốn tuổi, cố tình nói mười năm tuổi. Nhớ tới
Hiểu Phỉ, thần sắc tôi lại buồn bã, Lâm Lam biết rõ chỗ đau của tôi, lại vẫn
cào lên chỗ đau ấy. Tôi nhìn cô ấy chằm chằm, cô ấy lại giả bộ hồ đồ, khóe
miệng giương lên, nụ cười rất khéo, nhìn như một cô gái bình thường ở lứa
tuổi này.
“Cả đời này tớ tuyệt không tin vào tình yêu. Đàn ông chỉ biết dệt hoa trên
gấm, chỉ khi cậu xinh đẹp, anh ta mới có thể đến yêu cậu, khi cậu xấu xí,
nghèo túng, anh ta sẽ chạy trốn còn nhanh hơn bất kỳ ai khác. Kì Kì, cậu
hãy nhớ kỹ, vĩnh viễn phải yêu bản thân mình nhất.”