Đột nhiên một thùng giấy bị rơi xuống, từ trong thùng rơi ra một đống
kẹp tóc và dây buộc tóc của con gái, Xinh Đẹp lập tức nhảy xuống xe nhặt
lên. Anh kia dừng xe giúp chị ấy. Chắc anh ta thấy ánh nắng quá gắt, nên
lấy mũ lưỡi trai của mình xuống đội lên đầu chị ấy. Xinh Đẹp ngẩng đầu
cười, rồi lại vội vàng nhặt lại hàng của mình. Hai người vô cùng tự nhiên
gần gũi.
Tôi đứng ở xa xa, nhìn họ, đáy lòng tràn ngập nỗi bi thương lành lạnh.
Mới hơn một năm, Xinh Đẹp đã quên rồi, quên Ô Tặc, quên lời thề non hẹn
biển của họ, quên ước hẹn sống bên nhau đến bạc đầu của họ.
Thế gian này có bao nhiêu người chịu để mình mang xiềng xích trói
buộc? Vĩ Sinh [1] giữ vững tín ước, nhưng cho dù buông tay, cũng không
có gì đáng trách. Thế gian này vốn không có nhiều người nguyện chống đỡ
khó khăn, mệt nhọc, hoặc là thế gian này có những người không chống đỡ
được mà rời đi, vì thế, buông tay mới là tự nhiên, nhưng tôi vẫn không thể
không bi thương.
[1] Vĩ Sinh: là chàng trai đầu tiên được ghi lại trong lịch sử Trung Quốc
vì tình mà chết. Vĩ Sinh chờ một cô gái ở bên cầu, cô gái không đến, chàng
chịu mưa gió bão bùng, nước tới mà chàng ta không đi. Vĩ Sinh ôm cột cầu
mà chết.
Quan Hà thấy tôi đột nhiên dừng lại, chân giống như đang cắm rễ xuống
đất, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôi lắc đầu, nhìn cô ấy cười, làm bộ như không có tâm sự gì, Quan Hà
nắm tay tôi, đi thẳng đến quán ăn vặt.
Chúng tôi ăn món cay nóng, đang ăn, bỗng nghe thấy có người gọi tôi:
“La Kì Kì.”
Tôi ngẩng đầu, không ngờ lại là Lâm Lam.