THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 660

Cô ấy cao hứng phấn chấn đi tới: “Lâu rồi không gặp cậu, nghỉ hè vừa

trở về đã nghe thấy vô số tin tức về cậu.”

Chia tay lâu ngày gặp lại, tôi cũng rất vui, không nhịn được ôm cô ấy

một cái: “Cậu có khỏe không?”

Sự nhiệt tình của tôi làm cô ấy hơi bất ngờ: “Tớ vẫn tốt, còn hai năm nữa

là tốt nghiệp rồi, năm nay tớ về cũng là để tìm trước đơn vị thực tập. Cậu
đã khác trước nhiều lắm.”

Tôi một tay chống nạnh, nghiêng người tạo dáng, hoạt bát nói: “Đúng đó,

càng lớn càng xinh đẹp!”

Lâm Lam giật mình trừng mắt nhìn tôi, tựa như hoàn toàn không thể tìm

ra chút liên quan gì giữa người trước mắt và cô gái trầm mặc lãnh đạm năm
đó.

Tôi nói: “Cùng ăn với bọn tớ đi, tớ mời.”

Cô ấy cười lắc đầu: “Để lần sau nhé, hôm nay tớ đi với mẹ rồi.”

Cô ấy chỉ vào quầy bán món cay nóng cách đây không xa, lúc nhìn thấy

mẹ cô ấy, tôi kinh ngạc ngây người, người phụ nữ tiều tụy gầy yếu kia thật
sự là mẹ Lâm Lam sao? Năm đó nhìn cô ấy còn trẻ hơn mẹ tôi đến mười
tuổi, nhưng bây giờ xem ra còn già hơn mẹ tôi đến mười tuổi, nhưng cái
này vẫn chưa phải điều đáng buồn nhất, mà điều đáng buồn nhất là cô ấy
không để ý đến bản thân mình nữa, ăn mặc không hề thời trang mà lại tùy
ý, để lộ ra sự nghèo túng của mình.

Bởi vì rất khiếp sợ, nên cho dù tôi vốn giỏi che giấu cảm xúc, cũng

không thể che giấu nổi, Lâm Lam dường như hoàn toàn hiểu được suy nghĩ
của tôi, thờ ơ nói: “Người đàn ông kia nói không thể chịu nổi áp lực nên bỏ
đi, tình yêu của bà ấy đã chết. Nhìn bộ dáng bây giờ của bà ấy, tớ cảm thấy
thật đáng thương, lại cảm thấy đã hết giận. Năm đó tất cả mọi người đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.