THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 678

một dây ruy băng màu xanh, tôi vội cầm nó lên, đóng cửa lại rồi vào phòng
ngủ.

Vào phòng mình tôi mới dám nhìn kỹ, trong lọ nhựa chứa đầy những hòn

đá.

Cái lọ, tuy rằng đẹp, nhưng chỉ là lọ đựng sô cô la viên ăn xong rồi bỏ;

hòn đá, tuy rằng xinh xắn, nhưng cũng chỉ là những hòn đá bình thường,
không cần tốn kém gì, có thể nhặt nó ở bờ sông.

Tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được ý của Trương Tuấn, chỉ có thể lại

ôm điện thoại vào trong chăn, mang một lòng khó hiểu gọi cho anh, điện
thoại vừa vang nửa tiếng, anh liền nhận điện thoại.

Tôi nhỏ giọng nói: “Là em.”

Anh nói: “Anh biết.”

“Anh có ý gì vậy?”

“Em còn nhớ nghỉ hè năm chúng ta học lớp 5 không?”

Trong đầu tôi ào ào hiện lên những hình ảnh cực kỳ rõ ràng, nhưng giọng

điệu lại lạnh như băng: “Không nhớ rõ.”

“Cô giáo Cao dạy thêm cho chúng ta để tham gia kỳ thi toán, khi đó, mỗi

ngày chúng ta đều về nhà cùng nhau, thường ra bờ sông chơi, em rất thích
tìm những hòn đá đẹp. Khi đó tính em rất hướng nội, luôn cúi đầu, không
hay cười, cũng không nói chuyện nhiều, nhưng khi anh giúp em tìm những
hòn đá đẹp, em sẽ rất vui vẻ, sẽ nói chuyện với anh, còn kể những gì em
đọc được trong sách cho anh nghe, em còn nhớ không?”

Tôi đương nhiên nhớ rõ, làm sao tôi có thể quên chứ? Chỉ là, trí nhớ của

chúng tôi có điểm lệch lạc, tôi nhớ mình luôn phải vắt óc suy nghĩ để tìm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.