THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 691

Anh nói: “Từ khi lên cấp Ba, em không ra ngoài chơi nữa, cả kỳ nghỉ

đông vẫn không có cơ hội gặp em, biết em nhất định sẽ đến chúc Tết cô
Cao, nên ngày đó anh cố ý chờ em ở bên trong, muốn liếc nhìn em một
cái.”

Trái tim tôi bỗng bị tác động bởi rất nhiều điều nhẹ nhàng, có một loại

cảm giác ấm áp đến hài lòng: “Hàng năm nghỉ đông, lúc em xuống nhà cô
Cao, thấy anh dừng xe máy, đều không phải là tình cờ, đúng không?”

“Kì Kì, em và những bạn hồi tiểu học có nhiều lần ‘tình cờ’ như vậy sao?

Một lần tình cờ là trùng hợp, ba lần, bốn lần tình cờ là phải nhờ vào có
lòng, cả năm lớp 9, em gặp Quan Hà được mấy lần? Gặp anh được mấy
lần? Em có thấy ba năm cấp Hai chúng ta gặp nhau nhiều lần không?”

Tôi lúng ta lúng túng nói: “Em… ánh mắt em luôn đuổi theo anh.”

Trương Tuấn túm túm cái mũ giúp tôi: “Ở đây gió to quá, cẩn thận bị

cảm, chúng ta tìm chỗ nào ấm áp nhé.”

Chúng tôi đi ăn thịt dê nướng, ngồi trước lò nướng, trên người lập tức ấm

áp hơn, tôi cắn thịt dê nướng, cả đầu còn đang nghĩ đến chuyện trước kia.

Trương Tuấn hỏi tôi: “Sao từ nãy đến giờ em không nói gì, nghĩ gì thế?’

“À… à… em có chuyện muốn hỏi anh, trước đây anh có mấy bạn gái?”

Không ngờ thật hiếm khi mặt anh lại đỏ lên: “Em nghe nói có mấy

người?”

“Hai người, một người là giáo viên mầm non, một người làm trong đoàn

múa. Sau đó còn có Trần Diệc Nam, Đồng Vân Châu, nhưng em không
thấy anh ở bên Trần Diệc Nam, với Đồng Vân Châu chắc cũng như vậy,
đều là do lời đồn của mọi người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.