“Anh và Trần Diệc Nam đi ra ngoài chơi vài lần, mấy đứa bạn trêu đùa,
gắn kết linh tinh, không biết truyền tin ra từ lúc nào. Anh chưa từng hẹn
riêng cô ấy, cô ấy cũng chưa từng hẹn anh ra ngoài, chỉ là thỉnh thoảng cô
ấy viết thư cho anh, tất cả đều là thơ văn cổ, anh không hiểu lắm. Đồng
Vân Châu chơi với rất nhiều nam sinh, nhưng thực ra trong lòng chỉ có Hác
Liêm, anh và cô ấy trăm phần trăm chỉ là tình bạn bình thường.”
“Vậy… hai cô gái kia thì sao? Anh có thích họ không?”
Trương Tuấn vô cùng xấu hổ, không muốn nói, nhưng lại không thể
không nói: “Em nói cô gái dạy mầm non, anh cũng chơi khá thân với cô ấy,
nhưng người cô ấy thích không phải anh, mà là một người bạn của anh, cậu
bạn kia hơi phong lưu, nên cô ấy mới cố ý thân mật với anh để làm cậu ta
tức giận, lúc em thấy cô ấy uống rượu khóc lóc, đều là vì có chuyện với cậu
kia, không liên quan gì đến anh, sau đó cô ấy hết hy vọng, cũng không gặp
anh nữa.”
Bây giờ cẩn thận nhớ lại, trong những hình ảnh còn ghi nhớ, ánh mắt cô
gái kia luôn nhìn nơi khác, thật sự là chưa bao giờ dừng trên người Trương
Tuấn.
“Bạn gái thật sự chỉ có một, chính là cô gái đánh nhau với em, cô ấy tên
là Lâm Duyệt.” Trương Tuấn vô cùng quẫn bách, “Chúng ta có thể không
nói đến chuyện này không?”
“Không được.” Trong lòng để ý nhất chính là cô gái đó, cô gái mặc váy
đỏ bay bay trong gió đó đã làm cho tôi canh cánh trong lòng rất nhiều đêm.
Trương Tuấn không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục giải thích: “Có một
lần, anh đến quán karaoke của Hứa Tiểu Ba, em và anh ấy đang tình cảm
hát đôi, em còn nhớ không?”
Tôi nghĩ lại: “Nhớ rõ.” Đó là vì chúc mừng anh bị người ta “vứt bỏ”.