THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 739

dáng đến Trương Tuấn, tôi sẽ không khống chế được. Đôi khi nhìn thấy cô
ấy và Trương Tuấn đùa giỡn trong giờ ra chơi, tâm trạng tôi lại xuống dốc,
ghen tị, bi quan, uể oải, rất nhiều loại cảm xúc cùng xuất hiện.

Thẩm Viễn Triết hỏi tôi: “Cậu đã từng nói với Trương Tuấn chưa?”

“Tớ sẽ không nói với anh ấy.” Bởi vì tôi thích anh, tôi không muốn một

mặt xấu xí như vậy của mình lộ ra trước mặt anh.

“Cậu không cần tự trách mình như vậy, ghen tị là cảm xúc rất bình

thường, chẳng qua đối tượng là bạn tốt của cậu, nhưng cậu cũng không làm
chuyện gì tổn thương đến Quan Hà.”

Khi nói chuyện cùng Thẩm Viễn Triết, tâm tình của tôi cũng dần khá hơn

một chút.

Chắc rằng đây là lần đầu tiên Thẩm Viễn Triết gặp được một nữ sinh

thẳng thắn như vậy, nên cậu rất ngạc nhiên hỏi tôi: “Sao cậu lại tin tưởng tớ
như vậy? Còn nữa, vì sao cậu lại giúp tớ? Từ khi học lớp 10, tớ đã cảm
thấy cậu luôn giúp tớ, dù là đề nghị gì của tớ, cậu đều cố gắng giúp đỡ. Cậu
là người thoải mái, cởi mở, hiền hoà, nhưng thực ra rất cố chấp quật cường,
rất hướng nội, rất nhạy cảm, cậu làm cho người khác cảm thấy cậu là người
rất dễ gần, nhưng thực ra, không có mấy người có thể thật sự trở thành bạn
của cậu.”

Tôi cười lắc đầu: “Cậu không nhớ thật à? Hồi cấp Hai chúng ta đã từng

nói chuyện với nhau rồi.”

Cậu cau mày suy nghĩ, vô cùng khẳng định nói: “Không nhớ, nếu chúng

ta đã từng nói chuyện, nhất định tớ sẽ không quên.”

“Đừng nói chắc chắn như vậy, cậu nghĩ lại xem!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.