THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 753

Anh yên lòng, vừa cười, vừa nói: “Buổi tối, anh chờ em ở đầu cầu, mấy

giờ em ăn tối xong? Hay là em nói dối mẹ một chút, đừng ăn ở nhà, chúng
mình đến chợ đêm ăn.”

Tôi không nói nên lời. Tôi không thể giống anh động thất thường, lúc

chiến tranh lạnh, lúc lại hòa hảo, thần kinh của tôi đúng là không thể điều
chỉnh được.

“Kì Kì, đừng giận nữa, anh đã nói là coi như anh sai rồi mà, em nói gì

đi!”

“Em phải ăn cơm tối ở nhà, nhưng sẽ ăn ít, đối phó với bố mẹ xong sẽ ra

ngoài.”

Anh cười, búng tay một cái: “Kì Kì của anh đúng là rất thông minh!”

Trong lúc nói cười, hai người lại làm hòa như lúc ban đầu, ngọt ngọt

ngào ngào.

Tôi nghĩ đây chỉ là một tranh chấp nhỏ thôi, sau khi làm hòa, tất cả sẽ

trôi qua, nhưng lại không hiểu rằng, từ đầu đến cuối anh luôn nói rằng “coi
như anh đã sai”. Vì anh thích, vì anh sợ mất đi, nên tạm thời từ bỏ tự tôn,
nhưng tự tôn của con trai như súng đã lên đạn, có lẽ sẽ bị áp lực bên ngoài
tạm thời áp chế, nhưng chung quy cũng có một ngày bắn đạn ra, hơn nữa
còn bắn mạnh hơn cả lúc trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.