THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 792

Tôi miễn cưỡng cười một cái: “Anh đã không có ý kiến, vậy chúng ta

chia tay nhé! Tạm biệt!”

Tôi đi nhanh về phía cổng trường, bước chân rất kiên định, nhưng trong

lòng lại mờ mịt thống khổ. Tôi nghĩ nên ép mình từ bỏ, nhưng trong lòng
tôi vẫn luyến tiếc, thế nên, tôi chỉ có thể đem tất cả cho anh quyết định.

Quyết định của anh sẽ là gì?

Ngày đầu tiên, tôi lo lắng chờ đợi, anh không trả lời.

Ngày hôm sau, tôi bị dò day dứt, anh vẫn không xuất hiện.

Ngày thứ ba, tôi muốn đi tìm anh, nói với anh, tôi hối hận, tôi không

muốn chia tay. Nhưng, dù sao vẫn còn một chút kiêu ngạo, vậy nên tôi
dùng lý trí khắc chế bản thân.

Một tuần sau khi tôi và Trương Tuấn chia tay, Trương Tuấn rốt cuộc

cũng xuất hiện trước mặt tôi.

Sáng sớm, tôi vừa ra khỏi nhà, đã thấy anh chờ dưới tầng, nỗi lòng buồn

khổ, dày vò của tôi cuối cùng cũng yên ổn. Đau khổ, bất an, lo lắng, bi
thương đều tan thành mây khói, hóa ra dù lý trí có khống chế vui buồn của
bản thân tôi thế nào, thì tất cả vui buồn trong lòng tôi đều do anh không
chế.

Nhưng đem tất cả hỉ nộ ái ố của mình cho người khác nắm giữ, có đúng

không? Lúc nào anh cũng có thể đẩy tôi đi.

Anh nói: “Anh không muốn chia tay, anh muốn làm hòa, có thể chứ?”

“Em có một điều kiện.”

“Anh đồng ý.” Trương Tuấn không hỏi một tiếng đã đồng ý ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.