THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 81

huynh, cô giáo Cao cố ý giữ bố lại và nói với bố rằng, ‘Con gái La Kì Kì
của anh cực kỳ thông minh’, đúng rồi, cô Cao còn muốn chọn con tham gia
cuộc thi toán tiểu học của thành phố đấy, kỳ nghỉ hè con vẫn phải đến
trường học.”

Khoảnh khắc đó, tôi mới có thể khẳng định lúc ấy tôi không nghe nhầm.

Người cùng được cô Cao dạy thêm môn toán vào những ngày nghỉ còn

có Trương Tuấn.

Những ngày nghỉ hè đó, những ngày vui sướng nhất thời thơ ấu của tôi,

mỗi ngày mở to mắt ra, sẽ cảm thấy trong lòng tràn ngập ánh sáng mặt trời.

Mỗi sáng tôi đến trường học, cùng Trương Tuấn nghe cô Cao giảng bài,

tuy chúng tôi không bàn luận gì với nhau, nhưng chúng tôi lại ngồi rất gần
nhau, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cậu ấy mỉm cười.

Cô Cao không đứng trên bục giảng, mà cô ngồi ngay trước mặt chúng

tôi, vừa giảng bài vừa viết lên giấy nháp. Lúc mệt mỏi, ba người chúng tôi
có thể nói chuyện phiếm, cô Cao có thể kể những chuyện khi mình còn học
ở Bắc Kinh, tôi và Trương Tuấn lẳng lặng lắng nghe. Đôi khi, Trương Tuấn
lại nói về những hiểu biết của mình khi đi du lịch ở nhiều nơi, cậu ấy cũng
thật biết ăn nói, cậu ấy kể chuyện gì cũng sống động hấp dẫn. Cậu kể mình
ở Vũ Hán ăn toàn ngư yến, nói hay đến mức tôi và cô Cao đều nuốt nước
miếng, khi kể đến chuyện cậu ăn hải sản sống ở Yên Đài, tôm tươi chỉ tẩm
rượu rồi bỏ vào mồm, con tôm vẫn còn giãy giụa trong miệng, cảm giác
tuyệt không thể tả, tôi và cô Cao nghe vậy đều kinh ngạc lắc đầu.

Ở trước mặt cô giáo, Trương Tuấn chưa từng có ý thức mình là học trò,

khi cậu ấy nói hăng say, có thể ngồi ngay lên bàn, vung tay nói cười, thần
thái bay lên, mà tôi và cô Cao thì ngồi dưới ghế, ngửa đầu nhìn cậu, nghe
cậu nói chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.