Ba năm sau, cuối cùng tôi cũng gian khổ đi tới cửa mê cung, mới phát
hiện ra cánh cửa này không phải cánh cửa mà chúng tôi đã đi vào, quay đầu
lại, chúng ta đều đã không tìm thấy đường về.
Thật ra, tôi biết, chúng tôi đã sớm đi trên con đường khác biệt, càng đi về
phía trước, khoảng cách càng ngày càng xa, mặc kệ anh có nhìn lại hay
không, cũng không thể thay đổi sự thật này, nhưng tôi không cam lòng, sao
anh có thể quên được? Tôi không cam lòng! Tôi ích kỷ không muốn anh
quên tôi!
Nhưng, anh quên!
Đến giờ phút này, tôi nghĩ mình đã thật sự hiểu, tôi vĩnh viễn mất anh!
Cái thế giới mà tôi cho rằng tăm tối, cũng đã làm tôi thấy rõ ràng được
những con người.