THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 834

Lớp 10, tôi đã vô số lần ảo tưởng đến giờ phút này, ảo tưởng tôi thi vào

đại học với thành tích cực cao, làm cho Tiểu Ba phải giật mình kinh ngạc,
tôi muốn nhìn thấy biểu tình kinh ngạc ngoài ý muốn của anh, tôi muốn
mình đắc ý dào dạt đi đến trước mặt anh, tôi muốn hai người thoải mái cười
to, từ đây lại có thể sớm chiều làm bạn, trải qua vô số chuyện buồn chán,
đó từng là động lực giúp tôi bước tiếp về phía trước.

Tôi nghĩ mình học tập thật tốt, mọi người có thể vĩnh viễn ở cùng một

chỗ, nhưng bây giờ tôi mới hiểu, khi tôi lựa chọn học tập tốt, tôi và anh trên
hai con đường trái ngược, vĩnh viễn không giao nhau, mà anh, ba năm
trước đây đã biết rõ rồi.

Ba năm trước, tôi từng chờ mong được nhìn thành tích anh thi vào đại

học, ba năm sau, chẳng lẽ anh không muốn nhìn thấy thành tích của tôi
sao?

Tôi vẫn luôn tin tưởng anh sẽ trở về, anh nhất định sẽ đến xem thành tích

của tôi, đây là thành công của cả hai chúng tôi!

Nhưng chờ đợi một ngày làm tôi không còn giữ vững niềm tin nữa, ba

năm trôi đi, tôi thay đổi, anh cũng thay đổi, anh có những điều mừng vui
của mình, mà tôi chẳng qua cũng chỉ là quá khứ khi anh nhớ lại mà thôi.

Ánh hoàng hôn dần dần bị thu hồi, sắc trời nhập tối, trường đã bật đèn,

trước cổng trường không còn ai cả.

Quan Hà nhỏ giọng hỏi: “Về nhà chứ? Trời tối đen rồi, cậu ấy nhất định

đã biết thành tích từ trước, đại khái sẽ không đến xem bảng đâu.”

Tôi mỉm cười nói: “Một lúc nữa đã.”

Tôi đi đến trước bảng vàng, ngửa đầu nhìn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.