THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 835

Bảng đỏ thẫm, chi chít những cái tên. Ở trên cùng, dùng mực vàng lóe

sáng viết: La Kì Kì.

Tôi vừa lòng nở nụ cười, tốt lắm, vô cùng chói mắt, liếc mắt một cái là

có thể nhìn được, đây là thành quả của ba năm tôi nỗ lực, đây là điều tôi
muốn Tiểu Ba nhìn được, anh là người duy nhất tôi muốn chia sẻ vinh
quang này, nhưng mà, anh đang ở đâu? Người nên nhìn thấy vinh quang
này nhất đang ở đâu?

Tôi yên lặng nhìn tên mình, vài phút sau, tầm mắt dời xuống, dừng ở một

cái tên khác.

Trương Tuấn.

Tôi đứng thật lâu trước bảng vàng, biết trời đã tối đen, mới nói với Quan

Hà: “Chúng ta đi thôi.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện nói, bàn luận về thành tích của bạn này

bạn kia, miệng tôi vẫn nói chuyện như thường, trong đầu, lại toàn là Tiểu
Ba: Tiểu Ba chưa tới xem bảng, anh ấy quên, anh ấy đã hoàn toàn quên rồi.

Trước khi tôi nhận ra, nước mắt tôi đã ào ào chảy xuống, vì Quan Hà ở

bên cạnh, nên tôi rất muốn khống chế, lại không thể khống chế được, quả
thực khóc như mưa to giàn giụa, mà Quan Hà lại cho rằng tôi khóc vì
Trương Tuấn, vô cùng xấu hổ, làm bộ như không phát hiện, không dám liếc
nhìn tôi.

Tôi dùng sức lau đi, nước mắt lại chảy ra càng nhiều, tôi cũng không

buồn nén nhịn nữa, để mặc nước mắt điên cuồng tuôn rơi, chỉ là thất lạc
tạm thời thôi, không sao cả, “em sẽ thoát khỏi mê cung của năm tháng rồi
chờ anh”, tôi cũng tin tưởng vững chắc anh sẽ ở đâu, anh ấy là Tiểu Ba của
tôi mà, sao anh ấy có thể không đợi tôi chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.