THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY - Trang 858

Anh không có dũng khí đối mặt nói ra lời chia tay, chỉ có thể viết ra lời

chia tay trên lá thư.

Tối hôm đó, anh đau khổ không chỗ phát tiết, anh muốn đi uống rượu,

muốn đi đánh nhau, nhưng anh biết Kì Kì sẽ khinh bỉ anh như vậy.

Anh chỉ có thể dùng lý trí để khống chế.

Vụng trộm đi vào trường tiểu học năm xưa, vào một phòng học không

bóng người, ngồi trên chỗ họ đã từng ngồi, để mặc mình bị ngâm trong nỗi
bi thống.

Cô bé Kì Kì ngốc nghếch đó, cậu bé Trương Tuấn xấu xa đó…

Cô đã từng rất bướng bỉnh giơ mũ lên, che ánh nắng cho anh ngủ, mấy

tiếng liền không hề đổi tư thế.

Cô từng vừa thấy anh nhìn mình, liền nói năng lắp bắp.

Cô mặc chiếc váy mới đến trường, lại tránh sau lưng mọi người, đi dọc

theo chân tường, anh nói câu “Váy của cậu rất đẹp”, cô không vui mừng,
mà lại làm như mình làm ra chuyện gì dọa người lắm, mặt đỏ bừng lên,
không rên một tiếng bước nhanh rời đi, mấy ngày cũng không để ý tới anh,
anh sợ tới mức không dám nói năng lung tung trước mặt cô nữa.

Sau khi xem những phim về cảnh sát, anh nói với cô, chúng ta sáng tạo

ra một loại ám hiệu riêng nhé. Cô mím môi không hé răng, đại khái cảm
thấy anh thật nhàm chán, anh bị kích động đổi tên mình thành “Trường
Cung”, đổi tên cô thành “Tịch Tứ”, nói với cô, đó là ám hiệu sau này của
hai đứa, nói với cô, sau này cậu hãy gọi “Tịch Tứ gọi Trng, Tịch Tứ gọi
Trường Cung”, tôi sẽ nói “Trường Cung đây, Trường Cung đây”. Anh bảo
cô gọi “Trường Cung”, cô cười trong sáng, lại mím môi không nói gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.